Thiếu gia, Thiếu phu nhân... xưng hô cổ điển như vậy, Bạch Tĩnh Nghi vẫn là lần đầu tiên nghe được trong cuộc sống hiện thực.
Chu Hạnh Xuyên cười chào hỏi bà Trương đi ra đón, nhờ bà lấy quà đặt ở cốp sau ra.
Bạch Tĩnh Nghi cùng Chu Hạnh Xuyên đi vào phòng khách, trang trí trong biệt thự mang một vẻ đẹp cổ điển. Trên sô pha, có một vị phu nhân trên đầu đội một cặp kính mắt dây chuyền, mái tóc đen nhánh.
Nghĩ đến bà chính là "Lão phu nhân" trong miệng bà Trương.
Quả nhiên, Chu Hạnh Xuyên tiến lên một bước, nắm tay Bạch Tĩnh Nghi nhẹ nhàng đưa cô tới trước mặt lão phu nhân: "Bà nội, cháu mang cháu dâu của bà về."
Chu nãi nãi diện mạo hiền hòa, mắt mang ý cười. Bàn tay có mấy đốm già của bà nhẹ nhàng kéo Bạch Tĩnh Nghi, để cô ngồi xuống bên cạnh mình.
"Ôi, tiểu cô nương xinh đẹp quá."
Chu nãi nãi cười đến không ngậm miệng lại được: "Tiểu Xuyên, con có phúc khí lớn nha! Sau này phải đối xử tốt với Tĩnh Nghi biết không?"
"Tĩnh Nghi, sau này thằng nhóc thúi này dám đối xử không tốt với con, con nói cho bà nội, bà nội giáo huấn hắn."
Bạch Tĩnh Nghi nở nụ cười thục nữ: "Bà nội nói đùa, A Xuyên rất tốt, đối với con cũng tốt."
Trên đường tới, Bạch Tĩnh Nghi nghe Chu Hạnh Xuyên nhắc tới, anh lớn lên bên cạnh bà nội.
Khi Chu Hạnh Xuyên còn nhỏ, tình cảm cha mẹ tan vỡ, mẹ đi nước ngoài, cha bận rộn sự nghiệp, chỉ có bà nội làm bạn với anh, chăm sóc cho anh.
Nghe được Bạch Tĩnh Nghi khen Chu Hạnh Xuyên, nụ cười trên mặt bà Chu càng sâu, lại kéo tay Bạch Tĩnh Nghi nói với cô rất nhiều chuyện thú vị thời thơ ấu của Chu Hạnh Xuyên.
Chu nãi nãi nói cái gì, Bạch Tĩnh Nghi liền mỉm cười gật đầu, duy trì hình tượng "hiền lành và nhút nhát" của mình.
Cho đến khi bàTrương tới, nói bữa tối đã chuẩn bị xong, có thể ăn cơm.
Đoàn người dời bước vào phòng ăn. Bữa tối rất phong phú, đều là món ăn bản địa Vinh Thị, màu sắc tươi sáng, hương vị đậm đà, khiến người ta thèm thuồng.
Chu Hạnh Xuyên dùng đũa gắp một miếng sườn chua ngọt đặt vào trong bát Bạch Tĩnh Nghi: "Em nếm thử, đây là sở trường của đầu bếp trong nhà."
Bạch Tĩnh Nghi thấp giọng nói cám ơn.
Chu phu nhân ngồi ở vị trí chủ vị nhìn một màn này, nụ cười trên môi không kìm nén nổi.
Mới ăn cơm không bao lâu, cửa trước liền vang lên tiếng cửa lớn khép mở.
Dì Trương đi qua xem xét, ngữ khí mang theo kinh ngạc: "Ông chủ về rồi."
"Ngài dùng cơm tối chưa? Hạnh Xuyên thiếu gia mang theo thiếu phu nhân trở về thăm lão phu nhân, đang cùng lão phu nhân ăn cơm."
Trong đầu Tùy Dụ Lâm đều là nội dung cuộc họp vừa rồi, bị "thiếu gia", "phu nhân" liên tiếp của má Trương làm cho nhíu mày.
"Cái gì vậy? Chu Hạnh Xuyên tới rồi?"
Tùy Dụ Lâm cởi âu phục đưa cho bà Trương, lập tức đi về phía phòng ăn.
Chu nãi nãi trông thấy ông ta, nụ cười trên mặt chuyển nhạt: "Đã trở lại."
"Ăn chưa? Nếu chưa ăn, bảo người làm lấy thêm một bộ bát đũa."
Bạch Tĩnh Nghi nhìn người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện này, từ trên người ông ta thấy được bóng dáng Chu Hạnh Xuyên. Ông ấy là cha của Chu Hạnh Xuyên?
Tùy Dụ Lâm nhíu mày đi tới, tầm mắt quan sát nhẹ nhàng rơi trên vai Bạch Tĩnh Nghi.
Dưới ánh mắt chăm chú của Tùy Dụ Lâm, Chu Hạnh Xuyên thong dong nắm tay Bạch Tĩnh Nghi, giới thiệu: "Ba, đây là vợ mới cưới của con, Tĩnh Nghi."
Mặc dù cảm nhận được sự căng thẳng và khó hiểu trong không khí, Bạch Tĩnh Nghi vẫn tuân thủ lễ tiết chào hỏi Tùy Dụ Lâm: "Chào chú ạ."
Chỉ là Tùy Dụ Lâm rõ ràng không muốn để ý đến cô.
"Chu Hạnh Xuyên, con theo ta đến thư phòng một chuyến."
Chu nãi nãi không vui: "Có chuyện gì không thể chờ cơm nước xong lại nói?"
"Việc này mẹ đừng quản." Tùy Dụ Lâm cũng không e ngại người mẹ đã lớn tuổi, quay đầu đi lên lầu.
Vẻ mặt bà Chu lạnh xuống, không nhịn được mắng một câu tiếng địa phương.
Bạch Tĩnh Nghi nghe hiểu, bà Chu mắng con trai là "thằng chó". Cô hơi mở to hai mắt, giả vờ cái gì cũng không nghe thấy.
Chu Hạnh Xuyên buông đũa, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau khóe miệng: "Tĩnh Nghi, em ăn cơm với bà nội, anh đi lên một chuyến."
Bạch Tĩnh Nghi gật đầu đáp ứng.
Trong thư phòng, Tùy Dụ Lâm đứng trước cửa sổ hút thuốc, khói trắng bốc lên, làm mờ khuôn mặt của ông ta.
Chu Hạnh Xuyên vừa đi vào, ngửi thấy mùi khói gay mũi này, nhíu mày không chút che giấu.
Tùy Dụ Lâm không để ý đến sự kháng cự của con trai, vẫn tiếp tục hút thuốc.
"Đã lấy giấy chưa?" Ông hỏi.
"Rồi."
Tùy Dụ Lâm hít một hơi thuốc lá cuối cùng, dập tàn thuốc vào gạt tàn.
Ngữ khí ông nghiêm túc: "Ta nói rồi, ngoại trừ cô bé Đường Đường kia, con lấy ai ta cũng không nhận."