- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đi Lạc Vào Nhà Giàu: Vô Tình Kết Hôn Với Người Giàu
- Chương 13: Đừng ép tôi đánh anh
Đi Lạc Vào Nhà Giàu: Vô Tình Kết Hôn Với Người Giàu
Chương 13: Đừng ép tôi đánh anh
Lúc này, thang máy đã dừng ở lầu một, Bạch Tĩnh Nghi đang nhìn thẳng vào cửa bệnh viện.
Nghe được lời này của Ngôn Tuyển, Bạch Tĩnh Nghi rốt cục chịu nhìn thẳng vào hắn.
Thanh âm của cô rất bình tĩnh: "Anh là đang thay tôi làm chủ sao?"
Ngôn Tuyển vội vàng phủ nhận: "Đề nghị, anh chỉ đưa ra một đề nghị."
"Em chuyển đến chỗ anh cũng có thể làm cho dì yên tâm, không phải sao?"
Bạch Tĩnh Nghi hít sâu một hơi, khắc chế sự thiếu kiên nhẫn của mình: "Đa tạ sự quan tâm và giúp đỡ của anh, nhưng không cần."
"Chúng ta đã không còn quan hệ như trước, xin anh hãy giữ khoảng cách."
Ngôn Tuyển mắt lộ vẻ thương tâm: "Tĩnh Nghi, cho dù không còn là người yêu, chúng ta cũng là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên không phải sao?"
"Tại sao em cứ từ chối anh một cách xa lạ như vậy?"
Bạch Tĩnh Nghi mặt không chút thay đổi, thậm chí có chút muốn cười: "Nói thật, Ngôn Tuyển, anh có thể đừng lấy những lời này làm tôi ghê tởm được không?"
"Anh biết tôi ghét nhất loại tính tình không quả quyết, lề mề này của anh."
"Anh có thể cho mình chút tự trọng được không, đừng luôn bày ra dáng vẻ hối hận để tìm kiếm cảm giác tồn tại?"
Ánh mắt Bạch Tĩnh Nghi sắc bén, khiến Ngôn Tuyển xấu hổ vô cùng: "Anh như vậy, không chỉ không tôn trọng tôi, mà còn không tôn trọng Tần Chi Chi."
"Hay là nói, anh căn bản ai cũng không quan tâm, anh chỉ quan tâm chính mình?"
Khóe mắt Ngôn Tuyển ửng đỏ, vẻ mặt bị thương mất mát: "Đừng nói nữa, Tĩnh Nghi, anh hiểu ý em rồi. Anh đưa em trở về đi."
Bạch Tĩnh Nghi nhìn bộ dáng kia của hắn, trong lòng tức giận phát điên.
Rõ ràng người làm sai là hắn, làm gì phải chạy đến trước mặt cô lộ ra bộ dáng bị tổn thương gấp bội?
Cha nó, nắm đấm ngứa quá, thật muốn đánh vào khuôn mặt đáng đánh của anh ta.
Giọng điệu của cô lạnh lùng: "Không cần, tôi tự mình về."
"Em về bằng cách nào? Đi xe điện công cộng?" Ngôn Tuyển nhíu mày ghét bỏ: "Loại xe điện này rất không an toàn."
"Tĩnh Nghi, em với anh tức giận thì tức giận, đừng lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn. Nghe lời, anh đưa em về."
"Anh là nghe không hiểu sao?!" Lông mày Bạch Tĩnh Nghi hung hăng nhíu lại.
Cô có rất nhiều lời muốn nói, lại cảm thấy mặc dù nói với Ngôn Tuyển cũng là đang đàn gảy tai trâu. Cuối cùng, thiên ngôn vạn ngữ chỉ hóa thành một câu:
"Đừng ép tôi đánh anh."
Ngôn Tuyển bị cảnh cáo của Bạch Tĩnh Nghi dọa sợ, đứng tại chỗ nhìn động tác của cô thành thạo quét mã, mở khóa một chiếc xe điện công cộng, sau đó đội mũ bảo biểm và phi đi.
……
Đảo mắt đã đến cuối tuần, Chu Hạnh Xuyên đã thông báo trước qua wechat cho Bạch Tĩnh Nghi, sau khi được cho phép, lái xe đến phòng trọ đón cô.
Lúc Chu Hạnh Xuyên đến, Bạch Tĩnh Nghi vừa tắm xong.
Tiếng gõ cửa vang lên, cô vội vàng buộc tóc lại, tiến đến trước mắt mèo nhìn, thấy là Chu Hạnh Xuyên, liền mở cửa mời anh vào.
"Phòng hơi nhỏ, anh ngồi đâu cũng được, tôi xong nhanh thôi."
Gian phòng trọ này đích xác rất nhỏ, chỉ có một phòng ngủ một vệ sinh. Phòng ngủ, phòng bếp, phòng khách cùng hưởng một không gian, đứng ở cửa ra vào là có thể nhìn từ đầu đến cuối căn phòng.
Nhưng ánh mắt của Chu Hạnh Xuyên rất kỷ luật, tuyệt đối không nhìn lung tung, ngồi trên sô pha đơn giản thấp bé chuyên tâm nghiên cứu hoa văn gạch men sứ dưới chân.
"Cạch" một tiếng vang nhỏ, Bạch Tĩnh Nghi từ trong tủ lạnh lấy cho hắn một chai nước khoáng, đặt ở trên bàn trà.
Không đợi Chu Hạnh Xuyên nói lời cảm ơn, Bạch Tĩnh Nghi đã xoay người, đến phòng vệ sinh sấy tóc.
Trong phòng khách không lớn, tiếng máy sấy tóc ô ô vang lên, một mùi thơm ngát thanh nhã phiêu tán ra. Là mùi dầu gội đầu trên tóc Bạch Tĩnh Nghi.
Mùi thơm ngát này quanh quẩn ở chóp mũi Chu Hạnh Xuyên, chẳng biết vì sao khiến hắn cảm thấy có chút khẩn trương.
Cũng may động tác của Bạch Tĩnh Nghi rất nhanh, sau khi sấy khô tóc, cô lại đơn giản bôi chút phấn nền và son môi, sau đó nói với Chu Hạnh Xuyên có thể xuất phát.
Bạch Tĩnh Nghi ở cửa phòng trọ bày một chiếc gương toàn thân, cô đứng ở trước gương cuối cùng xác định trên người mình không có chỗ nào không ổn.
Trang điểm trang nhã, tóc búi thấp, chiếc váy liền dáng đơn giản, không có điểm gì để chỉ trích.
Chu Hạnh Xuyên đứng ở phía sau cô, nơi gương không chiếu tới, nhìn Bạch Tĩnh Nghi không chớp mắt.
Tất cả những gì xảy ra khiến cho hắn có loại ảo giác -- hắn cùng Bạch Tĩnh Nghi là một đôi vợ chồng chân chính.
Cho đến khi Bạch Tĩnh Nghi gọi hai tiếng tên của hắn, đem hắn từ trong ảo tưởng bừng tỉnh.
"Chu Hạnh Xuyên?"
"Ừ? Làm sao vậy?"
Bạch Tĩnh Nghi có chút không được tự nhiên mà xoa xoa lỗ tai. Người đàn ông này "Ừ" cũng quá dễ nghe đi.
Vạn nhất một ngày nào đó câu lạc bộ của hắn mở không nổi nữa, đổi nghề đi làm diễn viên l*иg tiếng khẳng định cũng có thể lăn lộn thành công.
"Tôi nói, trưởng bối nhà anh thích cái gì, tôi chuẩn bị chút lễ vật."
Chu Hạnh Xuyên mỉm cười: "Không cần, tôi đã sắp xếp xong rồi."
"A, vậy bây giờ chúng ta xuất phát đi?"
Chu Hạnh Xuyên hôm nay thay đổi một chiếc Mercedes-Benz lái, xe di chuyển ổn định vào đường chính phồn hoa, giống như một con cá bơi vào sông.
Hơn bốn mươi phút sau, chung quanh dần dần an tĩnh lại, nhà cao tầng không thấy bóng dáng, hai bên đường xanh biếc dạt dào, tỷ lệ xanh hóa này có thể nói là xa xỉ.
Bạch Tĩnh Nghi nhận ra, nơi này là khu nhà giàu lâu đời của thành phố Vinh. Bên trong đều là biệt thự độc lập, yên tĩnh giữa sự ồn ào, có tiền cũng không dễ dàng mua được.
Nhà Chu Hạnh Xuyên lại ở đây?
Lúc Bạch Tĩnh Nghi còn đang ngạc nhiên và nghi ngờ, xe của Chu Hạnh Xuyên đã chậm rãi dừng lại trước một tòa nhà nhỏ màu đỏ cao bốn tầng.
Chu Hạnh Xuyên xuống mở cửa xe cho Bạch Tĩnh Nghi. Cùng lúc đó, cửa biệt thự cũng bị người từ bên trong mở ra.
Một người phụ nữ trung niên đeo tạp dề hoa tươi cười: "Hạnh Xuyên thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người đã trở lại.
Lão phu nhân đã trông mong rất lâu rồi."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đi Lạc Vào Nhà Giàu: Vô Tình Kết Hôn Với Người Giàu
- Chương 13: Đừng ép tôi đánh anh