Chương 12: Vô tội

Tần Chi Chi run rẩy nhìn thỏi son môi thê thảm kia.

Bạch Tĩnh Nghi vẫn là người sao? Tiểu cô nương nhà ai khí lực giống như cô! Cô sẽ không có khuynh hướng bạo lực chứ?

Giờ khắc này, trong lòng Tần Chi Chi bỗng nhiên hối hận.

Đã sớm biết Bạch Tĩnh Nghi không dễ chọc, không nghĩ tới cô sau khi lớn lên vậy mà thành quái lực nữ.

Nghĩ về việc cướp hôn phu chưa cưới của cô, Bạch Tĩnh Nghi thậm chí không động tay với mình, cũng coi như là đối với mình tình cảm chị em tốt.

Trở lại phòng bệnh, Bạch Tĩnh Nghi cùng hai người đàn ông đang cùng Phó Dung nói chuyện phiếm.

Tần Chi Chi bởi vì gặp phải sự cố trong toilet trong lòng còn sợ hãi, nên chào tạm biệt Phó Dung.

Sau khi cô ta đi không bao lâu, Tống Tri Dịch cũng rời đi.

Trong phòng bệnh ngoại trừ Phó Dung, cũng chỉ còn lại có Bạch Tĩnh Nghi cùng Ngôn Tuyển.

Phó Dung gọi hai người bọn họ đến trước mặt: "Tiểu Nghi, A Tuyển, hai người các con có phải cãi nhau hay không?"

Bạch Tĩnh Nghi nhíu mày nhìn Ngôn Tuyển, Ngôn Tuyển thấp giọng giải thích: "Anh cái gì cũng không nói với dì Phó."

Phó Dung ra vẻ nghiêm túc: "Ta là người từng trải, còn có thể nhìn không ra mâu thuẫn giữa mấy người trẻ tuổi các con sao?"

Sau đó, bà lại vỗ vào tay Ngôn Tuyển, trêu ghẹo nói: "Đứa trẻ này, đã cùng Tiểu Nghi đăng ký kết hôn rồi, thì phải gọi là mẹ chứ?"

Ngôn Tuyển quay đầu đột ngột nhìn về phía Bạch Tĩnh Nghi, cô không nói chuyện hai người căn bản không đăng ký kết hôn?

Nhìn biểu hiện của Phó Dung, tựa hồ căn bản không biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng hai người bọn họ đã là vợ chồng.

Ngôn Tuyển cảm thấy bớt lo lắng trong lòng, tự cho là hiểu rõ được thái độ của Bạch Tĩnh Nghi. Hắn biết, hai người ở chung ba năm, Bạch Tĩnh Nghi không có khả năng đối với hắn như vậy vô tình, nói chia tay là chia tay.

Thấy hai người trẻ tuổi đều không nói lời nào, Phó Dung nhẹ nhàng thở dài: "A Tuyển, con đừng trách ta thiên vị Tiểu Nghi. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã mạnh mẽ, con là đàn ông, nên nhường con bé một chút."

"Tiểu Nghi, con cũng vậy, tính tình của con phải thay đổi. Con không thể sống quá bén nhọn, như vậy không chỉ làm tổn thương người bên cạnh, cũng sẽ làm cho mình chịu đau khổ."

Bạch Tĩnh Nghi gật đầu đáp ứng.

Phó Dung hiểu rõ tính cách con gái của mình, biết nhiều lời cũng vô dụng. Bà chuyển sang đề cập đến một vấn đề khác.

"Hai con đã đăng ký kết hôn rồi, định khi nào thì dọn đến ở cùng nhau?"

Phó Dung nhìn Bạch Tĩnh Nghi: "Tiểu Nghi, chỗ con ở bây giờ thật sự không an toàn, mẹ lo lắng cho con."

Bạch Tĩnh Nghi nhìn điện thoại di động, đã đến thời gian Phó Dung nghỉ ngơi.

Cô giúp Phó Dung nằm xuống giường, đắp kín chăn: "Mẹ, mẹ cũng đừng quan tâm. Trong lòng con đã có kế hoạch."

"Mẹ nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối con lại tới thăm mẹ."

Phó Dung để cô ở nhà nghỉ ngơi thật tốt: "Có hộ lý ở cùng mẹ, không cần con tới."

"Mẹ thấy con có quầng thâm mắt, gần đây có phải ngủ không ngon không? Buổi tối trước khi ngủ nhớ uống ly sữa nóng."

"Mẹ không ở bên cạnh, con càng phải chăm sóc tốt cho bản thân."

Mặc kệ Phó Dung nói cái gì, Bạch Tĩnh Nghi đều nghiêm túc đáp ứng.

Đợi đến khi Phó Dung ngủ, Bạch Tĩnh Nghi mới rời đi. Ngôn Tuyển theo sát phía sau.

Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, Ngôn Tuyển mở miệng phá vỡ trầm mặc: "Tĩnh Nghi, em còn giận anh không?"

Bạch Tĩnh Nghi mặc kệ hắn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm con số tầng lầu không ngừng nhảy lên phía trên thang máy.

"Anh và Tần Chi Chi thật sự không có gì. Cô ấy đúng là ở nhà anh một đêm, hôm đó anh ngủ trên sô pha. Camera trong phòng khách có thể chứng minh sự trong sạch của anh."

Thấy Bạch Tĩnh Nghi không có phản ứng gì, Ngôn Tuyển có chút nóng nảy.

"Không cần nói với tôi những điều này, tôi và anh đã không có khả năng."

"Sau này, anh cũng không cần làm điều thừa thãi nữa như chạy tới thăm mẹ tôi."

Bạch Tĩnh Nghi cùng hắn vạch rõ ranh giới.

Ngôn Tuyển cười khổ: "Tĩnh Nghi, vì sao em không tin anh?"

Bạch Tĩnh Nghi nhíu mày: "Phiền chết đi được, anh không chán à?"

"Có phải tôi không đánh anh một trận, trong lòng anh không thoải mái?"

Ngôn Tuyển lập tức im lặng.

Thang máy dừng lại giữa chừng, có nhân viên y tế đi lên.

Yên tĩnh vài giây, Ngôn Tuyển lại mở miệng: "Dì nói đúng, chỗ ở hiện tại của em thực sự không an toàn. Người ở nơi đó quá phức tạp."

Nhà Bạch Tĩnh Nghi thuê ở trong một tiểu khu cũ kỹ, không có quản lý, hộ gia đình bên trong phần lớn là người thất nghiệp hoặc là lao động nhập cư.

Bạch Tĩnh Nghi cũng biết nơi này không tốt, nhưng nó rất rẻ.

Quan trọng hơn là, cách bệnh viện Từ Tế rất gần, đi xe điện công cộng mười phút là đến nơi. Đây là tính cả thời gian chờ đèn tín hiệu.

"Tĩnh Nghi, em đổi chỗ khác ở đi."

Ngôn Tuyển nói một cách chân thành: "Anh có một căn hộ ở Thượng Gia Di Viên, đồ dùng trong nhà đều đầy đủ. Vừa lúc ngày mai anh có thời gian, giúp em chuyển nhà."