Vẻ mặt Bạch Tĩnh Nghi thay đổi, Ngôn Tuyển và Tần Chi Chi? Họ đến bệnh viện để làm gì?
"Tôi lập tức qua đó."
Sau đó, cô cảm ơn Hác y tá: "Cảm ơn cô đã thông báo cho tôi."
Bạch Tĩnh Nghi trở lại chỗ ngồi, còn chưa mở miệng, Tống Tri Dịch đã nhìn ra sắc mặt cô không tốt, săn sóc hỏi:
"Làm sao vậy, là xảy ra chuyện gì sao?"
"Xin lỗi, sư huynh, chỗ mẹ em đột nhiên có chút vấn đề, em phải đi qua một chuyến."
Bạch Tĩnh Nghi thậm chí không kịp nói lời tạm biệt với Tống Tri Dịch, xách ba lô đặt trên ghế lên định đi: "Sư huynh, hôm nay cà phê em mời, lần sau em mời anh ăn cơm để cảm ơn."
Tống Tri Dịch cũng đứng dậy: "Em nói gì vậy? Hóa đơn anh đã thanh toán rồi."
"Sau này chúng ta chính là đồng nghiệp, muốn rủ đi ăn cơm hay uống cà phê, không phải lúc nào cũng được sao?"
Anh ân cần nhìn về phía Bạch Tĩnh Nghi: "Dì làm sao vậy? Em đừng nóng vội, để anh đưa em đi."
Bạch Tĩnh Nghi thật sự lo lắng hai người xấu tính kia có thể làm mẹ cô bị kích động, tình huống hiện tại, cô gọi xe cũng cần thời gian, vì thế đành phải không khách khí với Tống Tri Dịch.
"Lại gây thêm phiền toái cho sư huynh rồi."
"Tĩnh Nghi, em quá khách khí rồi. Theo anh không cần khách khí như vậy."
Lúc nói lời này, Tống Tri Dịch đã đưa theo Bạch Tĩnh Nghi lên xe.
Anh nhấn ga, xe di chuyển một cách êm đềm và nhanh chóng trên đường phố, không tốn bao nhiêu thời gian đã đến bệnh viện Từ Tế.
Tống Tri Dịch lái xe thẳng vào hầm, sau đó cùng Bạch Tĩnh Nghi xuống xe.
"Anh theo em đi lên xem, có cái gì anh có thể hỗ trợ hay không."
Bạch Tĩnh Nghi khéo léo cự tuyệt: "Không cần đâu, sư huynh, một mình em có thể xử lý tốt. Đã làm chậm trễ của anh không ít thời gian rồi, anh mau trở về đi."
Tống Tri Dịch ngược lại thúc giục cô: "Chúng ta đừng ở chỗ này đùn đẩy nữa, mau lên đi."
Bạch Tĩnh Nghi không thể làm gì khác hơn là dẫn Tống Tri Dịch lên lầu.
Đến ngoài cửa phòng bệnh của Phó Dung, Bạch Tĩnh Nghi nghe được bên trong truyền ra một chuỗi tiếng cười nhẹ.
Là Tần Chi Chi.
Cô hít sâu một hơi, điều chỉnh lại biểu tình, trên mặt lộ ra nụ cười giống như bình thường, lúc này mới đẩy cửa vào.
Phó Dung ngồi ở trên giường bệnh trông thấy cô, có chút kinh ngạc: "Tiểu Nghi? Buổi chiều không phải con có việc sao? Sao lại tới đây?"
"Con có việc thì cứ đi đi, có A Tuyển ở đây với mẹ."
Ngôn Tuyển đang ngồi ở ghế bên giường gọt hoa quả cho Phó Dung, nghe được Phó Dung nói, hắn quay đầu lại nhìn Bạch Tĩnh Nghi.
Khi nhìn thấy phía sau Bạch Tĩnh Nghi còn có một nam nhân xa lạ đi theo hắn chưa từng gặp qua, nụ cười trên mặt Ngôn Tuyển dần dần biến mất.
Lúc này, Phó Dung cũng chú ý tới Tống Tri Dịch đi vào, nghi hoặc hỏi: "Vị này là......?"
"Mẹ, đây là Tống sư huynh, ông chủ sau này của con." Bạch Tĩnh Nghi đơn giản giới thiệu một câu.
Tống Tri Dịch thân thiết chào hỏi Phó Dung: "Chào dì ạ."
"Hôm nay con tới vội vàng, không mang quà cho dì. Lần sau nhất định con sẽ mang đến."
Tống Tri Dịch trong lòng khó hiểu, hắn vốn tưởng rằng Bạch Tĩnh Nghi sốt ruột vội vàng như vậy, là bởi vì nhận được thông báo nguy kịch về tình hình của mẹ cô.
Không nghĩ tới đây xem, bà lại rất tốt.
Hắn một chút chuẩn bị cũng không có, hai tay trống trơn đến thăm bệnh, ngược lại có vẻ rất không hiểu lễ nghĩa.
Phó Dung không biết về quá trình tìm việc gian nan của Bạch Tĩnh Nghi, mỉm cười nói chuyện với Tống Tri Dịch, nhờ hắn ngày sau dìu dắt Bạch Tĩnh Nghi nhiều hơn.
Tần Chi Chi ở một bên, khi nhìn thấy Tống Tri Dịch, không nhịn được mở to hai mắt.
Không ngờ lại là công tử Tống gia. Người thừa kế tương lai của người giàu nhất thành phố Vinh này từ trước đến nay luôn thích làm theo ý mình, đồng lứa trong giới muốn gặp một lần đều phải xem tâm tình của hắn.
Bạch Tĩnh Nghi là hộ nghèo rớt mồng tơi, phá hỏng công việc trước đây của cô, cô quay đầu lại làm quen được với người Tống gia.
Trước kia thật đúng là coi thường cô ta.
Tần Chi Chi tâm tình không tốt, cảm thấy một âm mưu của mình ngược lại thành thay Bạch Tĩnh Nghi làm áo cưới.
Nếu như không có cô năn nỉ cha mẹ Tần gọi cuộc điện thoại kia, Bạch Tĩnh Nghi hiện tại hẳn là đi theo phía sau Kim Tú Châu, mà không phải bám vào đùi vàng Tống Tri Dịch.
Cô ta đứng dậy đi toilet trang điểm lại, cũng không lâu lắm, Bạch Tĩnh Nghi liền đi theo tới.
Ở trong gương đối diện với ánh mắt sắc bén của Bạch Tĩnh Nghi, Tần Chi Chi kìm lòng không được tay run lên, thiếu chút nữa làm rơi son môi.
"Chị và Ngôn Tuyển tới đây làm gì?" Thanh âm Bạch Tĩnh Nghi rất lạnh.
"Đương nhiên là tới thăm mợ." Tần Chi Chi vẻ mặt vô tội: "Em nghĩ chị muốn làm gì?"
"Vậy sao? Tốt nhất chị không có ý xấu gì." Bạch Tĩnh Nghi đi tới, đứng bên cạnh Tần Chi Chi.
"Cho em mượn thỏi son."
Tần Chi Chi từ trong túi xách lấy ra một cái màu sắc mình không thích đưa cho cô: "Không phải chị nói, em họ Tĩnh Nghi, em bây giờ nghèo đến nước này rồi sao?"
Trong giọng nói Tần Chi Chi mang theo thương hại: "Tặng em, cái này vẫn còn mới."
Đó là một cây son môi màu đỏ thẫm, thật sự không phù hợp với khí chất của Tiểu Bạch Hoa nhu nhược của Tần Chi Chi.
Bạch Tĩnh Nghi cầm tô lên môi, sau đó, mặt không đổi sắc dùng sức, bẻ cong thân ống dài nhỏ.
Tần Chi Chi trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này.
Bạch Tĩnh Nghi ghé vào bên tai cô ta, thở ra hơi thở như hoa lan, Tần Chi Chi nghe thấy, lại không khác gì ác ma nói nhỏ.
"Ở trước mặt tôi, chị và Ngôn Tuyển như thế nào cũng không sao."
"Nhưng nếu chị dám để cho mẹ tôi biết chuyện bẩn thỉu giữa hai người..."
Cảnh cáo của Bạch Tĩnh Nghi dừng ở chỗ này, đem son môi bị mình bẻ cong để lại trên bồn rửa tay, cũng không quay đầu lại mà rời đi.