Cậu cảm thấy bất lực cũng không biết phải làm sao, những mánh khóe bản thân lúc trước rất chắc chắn bây giờ đều vô dụng, cậu dần nhận ra lúc trước mình có chút tự tin quá mức.
Thái Từ Khôn lén nhìn bóng lưng đang thu dọn đồ đạc bên trong căn phòng, mang chút ủy khuất liền bĩu môi một cái.
[ Em có phải là không theo đuổi được anh chăng? ]
Kỳ thật một cậu nhóc lòng đầy tính chiếm hữu như Thái Từ Khôn, trải qua mấy lần tỉ như trong đêm ngay lập tức từ Phần Lan về cậu cũng không thể không làm được. Chỉ là bất luận bất kỳ thay đổi nào, thì cậu vẫn không có vững lập trường của mình trên phương diện ghen tuông. Vương Tử Dị sẽ nhận ra cậu không vui và đến dỗ dành an ủi, nhưng anh không biết được cậu tự dưng sao lại giở chứng, anh sẽ vẫn lặp lại hành động an ủi ấy vào lần tiếp theo.
Thái Từ Khôn cạn lời, chỉ có thể mỗi lần đều hờn dỗi. Cậu chỉ là bạn bè, có tư cách gì để ghen cơ chứ? Ở góc nào đó, cậu cúi gằm mặt xuống đối Vương Tử Dị mà nói nhỏ: “Anh không thể đối với người ta tốt như vậy, chỉ có thể chỉ đặc biệt đối xử tốt với một mình em hay không?"
Chỉ cần vài câu nói cùng chút thời gian đã làm cho từ chú sư tử nhỏ tinh thần chiến đấu ngập tràn đến hoàn toàn mất đi tự tin.
Sau khi kết thúc ghi hình, Thái Từ Khôn mặc dù có chút không thích ứng khi Vương Tử Dị ôm lấy Chu Chính Đình trước, nhưng cuối cùng vẫn là lo lắng cổ tay của anh ấy nên muốn đi hỏi thăm một chút.
Cậu cầm lấy chai rượu thuốc vất vả lắm mới mượn được từ đạo diễn, liền nhanh chóng chạy đến phòng chờ thì được báo rằng Tử Dị cùng Nông Nông đã cùng đi toilet.
"Tử Dị ca, hay là về sau anh nên chú ý một chút đi ……” Thái Từ Khôn nghe thấy có chút do dự, liền ngừng bước chân đang chuẩn bị tiến vào.
“Anh không nhìn thấy hôm nay sau khi anh ôm Chính Đình ca thì thái độ của Khôn Khôn thế nào không? Rất khủng bố nha” Nông Nông trách móc bằng nói một tràng giọng Đài Loan.
Vương Tử Dị tựa như có chút khó khăn, anh ậm ừ vài thanh âm sau đó mới trả lời: “Vậy để lúc trở về anh sẽ dỗ cậu ấy”
Thái Từ Khôn cảm giác tâm ý được giữ chặt bấy lâu lập tức biến mất, cảm giác vô cùng nhẹ nhàng nhưng rất trống rỗng đau đớn.
Thì ra mọi người đều biết, thì ra anh ấy cũng biết rõ.
Có lẽ lần đầu tiên cậu thích người khác, nên là có hơi ngốc nghếch.
Rất nhiều câu “Tử Dị” tự cho là đã rất đáng yêu, những cái ghen tuông tự cho rằng anh ấy sẽ không biết được, hay những hành động bảy tám phần đều mang tâm ý khác.
Trong thế giới của người trưởng thành, do dự có lẽ là đại biểu cho từ chối.
Là cậu ngây thơ, ngoài ý muốn ngây thơ.
Thái Từ Khôn vỗ vỗ mặt, với đôi mắt ửng đỏ nhưng lại giả vờ không nghe gì liền mở cửa.
Anh ấy không thích cậu.
Từ ngày hôm đó về sau, tất cả mọi người thấy trưởng nhóm có sự thay đổi, mặc dù vẫn luôn có trách nhiệm, vẫn có năng lực rất mạnh, nhưng cậu ấy sẽ không còn tiến về phía Vương Tử Dị cười thật mềm nhẹ, cũng sẽ không có đen mặt khi có người dán lại cạnh Vương Tử Dị.
Giống như cậu không thèm quan tâm nữa.
Vương Tử Dị cũng thấy lo lắng, cho dù hai người cùng phòng, Thái Từ Khôn cũng cố gắng kéo dài cho đến khi anh sắp ngủ mới trở về. Sau đó từ chối cùng anh nói chuyện, nói mình đã mệt rồi ngủ thϊếp đi.
Thật sự anh không thể chịu đựng được mèo con của mình không để ý tới anh, anh yêu thích việc Thái Từ Khôn đối anh làm nũng, sẽ cáu giận với anh, sẽ đối anh dùng mọi cách tính toán mưu kế xấu xa.
“Đến cuối cùng có chuyện gì xảy ra với cậu?” Sau cùng không nhịn được, Vương Tử Dị kéo cậu từ phòng khách của nhóm trở về, đóng cửa phòng lại và hỏi.
Thái Từ Khôn không muốn để ý đến anh, chui vào chăn giả vờ muốn ngủ, lại bị Vương Tử Dị kéo ra đè giữ lại trên giường.
Thật sự rất là quá phận mà.
Thái Từ Khôn tức giận giãy dụa, lập tức đẩy người đang đè trên người ra, liền bị Vương Tử Dị phản ứng nhanh chóng lần nữa chế trụ.
Vương Tử Dị nắm lấy phần gáy của Thái Từ Khôn, tựa như đang xách con mèo con không ngoan ngoãn.
“Ngoan, nói tôi nghe vì sao gần đây một mực tránh tôi?” Vương Tử Dị nhìn Thái Từ Khôn vành mắt hồng hồng liền có chút hoảng đi dụ dỗ nói.
"Cậu....giả làm người tốt lành cái gì...." Thái Từ Khôn gằn giọng cười, sau đó vô lực nhắm mắt lại.
"Rõ ràng biết nhưng vẫn là giả vờ như không biết, có phải nhìn tôi ngớ ngẩn liền đùa rất vui sao..."
Vương Tử Dị có chút ngạc nhiên, cau mày hung hăng đem đã hiểu lầm cái con mèo ngốc này hôn xuống một trận.
Thái Từ Khôn bị hôn bị ép đến mê mẩn, cậu muốn vươn tay đẩy Vương Tử Dị ra lại bị hôn càng sâu hơn. Cho đến khi mềm nhũn mặc cho người đυ.ng, đến khi hít thở không thông thì Vương Tử Dị cuối cùng cũng dừng lại.
"Em có ngốc không? Anh không thích em, thì mỗi lần đều dỗ dành em làm gì, em nghĩ anh thật sự rảnh đến làm nhiều thứ vậy sao?" Thanh âm Vương Tử Dị ôn nhu ghé vành tai nhỏ thầm thì oán trách.
Mèo nhỏ bị chóng mặt, miễn cưỡng nắm lấy trọng điểm -- Vương Tử Dị, cũng thích cậu?
“Không đúng, không đúng! Anh thích em thì đã sớm đồng ý, vì sao để em theo đuổi lâu như vậy” cậu hờn dỗi mà hỏi thử.
Vương Tử Dị lại tiến lại thân với cậu trong chốc lát, cho đến khi mèo con ngoan ngoãn lại một chút liền trả lời: “Anh nghĩ là Khôn Khôn em chẳng qua cảm thấy đùa với anh thế rất vui...”
"Làm sao biết em ngây thơ bất ngờ như thế".
---------- HOÀN ---------(ง •̀_•́)ง