CHƯƠNG 2:

Lê Tử vừa chậc lưỡi vừa trêu chọc. “Dĩ Nhâm, Nhâm Nhi, cậu nhìn gì thế hả? chậc chậc đừng bảo là cậu để mắt đến cô gái nào nha.”

Không nghe được câu trả lời của cậu, sự tò mò của hai cậu bạn đạt đến đỉnh điểm, vẫn là cậu bạn Vân Diễm tinh ý nhìn về phía chàng trai đang ngồi giữa lớp học.

“Cậu đang nhìn anh ta à?.”

Cuối cùng Dĩ Nhâm cũng hoàn hồn, mặt không đỏ tim không run nhẹ gật đầu. Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, chàng trai quay đầu nghênh đón ánh mắt của cậu mang theo một tia kiêu ngạo hơn người.

Khi đối diện nhau, cậu lại một lần nữa kinh diễm trước vẽ đẹp của chàng trai, ngũ quan lộng lẫy kết hợp cùng đôi mắt quyến rũ, đẹp đến mức phải khiến người ta kinh hãi.

Tiết học kết thúc, Giang Hi không nhiều lời mà cầm lấy chìa khóa nhanh chóng quay đầu đi, dù cậu nhanh chân đến mấy vẫn không thể thoát khỏi móng vuốt của cô bạn.

Vân Lưu ôm lấy cánh tay cậu, nhưng lại bị cậu bạn tránh đi “He he đừng đi vội thế chứ, tớ khao cậu ăn cơm.”

Giang Hi vừa chơi đùa chìa khóa trên tay, vừa ra dáng vẻ nghiêm túc. “Ăn cơm thì không cần.”

“Không ăn cơm, thì cậu ăn tiền à?” Vì đã chơi chung với nhau rất lâu, nên cô bạn rất hiểu ý Giang Hi

“Bingo, nhớ chuyển tiền cho tớ nhé.” Nháy mắt với cô bạn, xong không đợi cô bạn tiếp chiêu cậu đã nhanh chóng lách người qua cô bạn đi về phía cửa ra.

Lê Tử nhìn bạn gái mình nói chuyện với chàng trai khác, mắt thấy đối phương đi mất liền chạy lại ôm cánh tay Vân Lưu. “Vợ yêu, đấy là ai thế?”

Vì quá quen với tính cách dính người của Lê Tử, nên cũng mặc cho cậu ôm cánh tay mình.

“Bạn trai đấy.”

“Cái gì, anh ta là bạn trai vậy em là gì?” Lê Tử dùng biểu cảm cún con nhìn vào Vân Lưu như đang chờ đợi câu trả lời từ cô. Vân Lưu bất lực dành vỗ vỗ cánh tay Lê Tử.

Đến khi bóng dáng của chàng trai biến mất, cậu mới thu hồi tầm mắt của bản thân.

Cả sáu người đúng như đã hẹn, trước sau cùng nhau di chuyển đến quán ăn khá xa, thời gian ngồi đợi món ăn khá lâu vì quán ăn này rất có tiếng ở khu phố này.

“Giáo sư à, chị tìm đâu một tượng người đẹp đến thế hả, đẹp đến mức em không thể tập trung phát thảo được luôn đấy.” Cô nàng Hiểu Khê dùng ánh mắt long lanh nhìn về phía Vân Lưu đang dỗ dành bạn trai nhỏ của cô.

Vân Lưu xua tay cười lớn. “Nhìn người đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài, trong cậu ta đẹp thế thôi nhưng tính cách rất chó má đấy.”

“Chị đây không xa lạ gì với cậu ta, vì chị đã học cùng cậu ta suốt những năm tháng đi học đấy, không quen biết thì thấy cậu ta rất điên nhưng thân nhau rồi thì cậu ta cực kì trêu ngươi.”

Cô nàng Hiểu Khê vừa nghe giáo sư nói xong, thì lại hoảng hốt. Tính cách giáo sư của mình đã rất trêu ngươi rồi nhưng còn có một người trêu ngươi hơn thế nữa thật đáng sợ mà.

Dĩ Nhâm vừa nhàn nhã uống nước vừa gật đầu khen ngợi “Tính cách không tốt nhưng lại rất xinh đẹp a.”

“Suỵt, đời này của cậu ta ghét nhất ai nói cậu ta xinh đẹp, cấp ba chỉ vì một nam sinh thêm tên cậu ta vào cuộc bình chọn hoa khôi, còn viết với tiêu đề “Hãy bình chọn cho bạn nữ xinh đẹp nhất.” Đọc xong bài viết khiến cậu ta hóa điên đấm cho tên kia đến mức thành đầu heo luôn. Nhưng cuối cùng thì sao phiếu bầu của cậu ta đã vượt mặt tất cả leo thẳng lên vị trí đầu haha.”

Dường như Vân Lưu rất thích câu chuyện này, cô nàng rất thích thú mà cười ngặt nghẽo

Không biết suy nghĩ gì, cậu lại bất ngờ gọi một tiếng “Chị gái,.”

Nghe được cậu gọi một tiếng chị gái, Vân Lưu nhướng mày nhìn về phía cậu. Khoảng cách tuổi của cô và ba thằng nhóc này cũng không nhiều, cũng xem như là lớn lên cùng nhau.

Dĩ Ngâm làm lơ những ánh mắt của những người bạn mà nhìn thẳng về Vân Lưu. “Tối nay, chị có thể hẹn anh ấy ra ngoài chơi cùng chúng ta được không? Em muốn gặp anh ấy.”

Vân Lưu hiếm khi lắp ba lắp bắp như vậy. “Thằng nhóc nhà em, đừng bảo là?”

“Đúng như chị nghĩ, em chính là thấy sắc nổi lòng tham.” Dáng vẻ thản nhiên thừa nhận của Dĩ Nhâm, làm cả bàn lặng im cùng nhau trố mắt nhìn về phía cậu.