Trở lại trong phòng Quản Đồng cũng không đắc ý như trong tưởng tượng của Vương Kiều Hoa. Nàng có điểm đau đầu đè lại chính mình cái trán.
Nàng từ sớm đã phát hiện có điều gì đó không đúng, thái độ của Vương Kiều Hoa đối với nàng rất là kỳ quái, ngày thường chỉ là ngứa mắt, tuy rằng nhiều khi có dùng ngôn ngữ để chèn ép, nhưng cho tới bây giờ cũng không có thương tổn thực tế nào, giống như là có điều băn khoăn. Mà ánh mắt của Cung chính nhìn về phính mình trước đó dường như cũng ẩn chứa ý nghĩa sâu xa nào đó, cái này làm cho Quản Đồng có chút xúc động. Nguyên thân rốt cuộc là người nào, tại sao mọi người giống như đều quen biết nàng? Trong những ký ức mà nàng nhớ được, nguyên thân rõ ràng chính là cái người bình thường không có gì đặc sắc, học cái gì cũng không xong cá mặn hệ Phật.
Hay là nguyên thân còn có thân phận khác bị che dấu?
Như vậy tưởng tượng, Quản Đồng thậm chí hoài nghi đến Lục Ngũ Nương, đối phương nhờ nàng đi tìm chính mình tỷ tỷ dường như cùng tràn ngập dấu vết đáng ngờ.
Quản Đồng vội vàng vỗ vỗ trán: "Cũng không nên suy nghĩ quá nhiều." Nàng nhớ rõ ánh mắt Lục Ngũ Nương lúc đầu nhìn thấy chính mình, đó cũng không phải là biểu tình khi thấy người quen
Đầu đau nhức, Quản Đồng liền nhịn không được nhớ tới Vệ Nam Phong.
Vệ Nam Phong, một cái tiểu cô nương, bị vứt lẻ loi tại hậu cung. Tới tuổi đi học, mặc dù cũng được các học sĩ dạy dỗ, nhưng dưới sự thao túng của Nhϊếp Chính Vương, chỉ được học đơn giản thế nào là trung hiếu nhân nghĩa, giống như nếu thật sự xảy ra thiên tai nhân họa thì chỉ cần chiếu cáo tội mình là sẽ có thể bình ổn được thiên nộ nhân oán. Có một khoảng thời gian tiểu cô nương chịu tư tưởng này chi phối, vừa mở miệng chính là nhân nghĩa liêm sỉ, Quản Đồng hận sắt không thành thép.
"Lấy ơn báo oán, lấy cái gì trả ơn? Trung nghĩa chỉ đối trung nghĩa người mới có tác dụng, Vệ Nam Phong ngươi thử đặt tay lên ngực tự hỏi, khi ngưới lớn lên Nhϊếp Chính Vương sẽ đối xử với ngươi như thể nào?"
Thời điểm đó lòng tự trọng của tiểu cô nương còn rất cao, sắc mặt ngay lập tức lúc trắng lúc xanh, chạy ra khỏi đại điện ở cảnh trong mơ, cũng trốn tránh Quản Đồng vài ngày. Quản Đồng năm đó cũng là tiểu cô nương tuổi trẻ khí thịnh, nàng lớn hơn Vệ Nam Phong mười tuổi, cũng đang trong thời kỳ phản nghịch, ngươi không để ý tới ta, ta mới không thèm quan tâm đến ngươi!
Hai người âm thầm giận dỗi nhau, qua vài ngày, Vệ Nam Phong rốt cuộc không nhịn được nữa. Tiểu cô nương nho nhỏ, mặc trên người một bộ miện phục tối màu, mới vừa từ yến hội trở về, liền ngay lập tức chui vào trong mộng, nắm tay áo Quản Đồng, không rên một tiếng lau nước mắt. Miện phục quá mức to rộng, bao trùm lên thân thể nhỏ bé của tiểu cô nương, càng trông có vẻ gầy yếu đáng thương.
Quản Đồng lén lút liếc mắt nhìn tiểu cô nương, lặp đi lặp lại vài lần cuối cùng không nhịn được nữa, ở trên đỉnh đầu của tiểu hoàng đế sờ một phen. Tiểu cô nương còn chưa phát dục, tóc trên đỉnh đầu đều mềm như bông, chui qua kẽ tay của Quản Đồng, thật giống như một cục lông tơ mềm mại, đáng thương lại đáng yêu.
"Tỷ tỷ, ngươi dạy dạy ta. Ta, ta không nghĩ làm như vậy, như vậy hoàng đế."
Một khi Vệ Nam Phong làm nũng, Quản Đồng liền không có cách nào kháng cự. Nàng là tiểu cô nương nhận được ngàn kiều vạn sủng của người trong nhà mà lớn lên, một đường đọc sách xuôi gió xuôi nước, chưa bao giờ trải qua việc lục đυ.c tranh chấp nào. Nhưng mặc dù nàng không biết, lịch sử Trung Hoa 5000 năm chẳng lẽ còn không biết?
Quản Đồng chuyển sang học tâm lý học, đàm phán học, triết học Mác Lênin, mộng khê bút đàm, còn có một đống sách lịch sử. Lịch sử sẽ luôn lặp lại, có thể coi như tham khảo. Tâm lý học cùng đàm phán học cung cấp kỹ xảo thực tế, triết học Mác Lênin cung cấp tri thức lý luận kiên cố, tìm ra được các mâu thuẫn trong vấn đề. Quản Đồng cũng không tin nàng không bồi dưỡng ra được một hoàng đế xã hội chủ nghĩa...... A, nói sai rồi, là một hoàng đế đủ tư cách có thể văn có thể võ!
Hiện tại nhớ lại, lúc trước Quản Đồng còn cảm thấy chính mình cũng là một cái người mới, trang trọng mà nói thì cũng coi như một người tham mưu đủ tư cách. Dưới sự trợ giúp của nàng, Vệ Nam Phong trưởng thành nhanh chóng, nghĩ đến cũng cảm thấy chính mình dạy dỗ không tồi. Nhưng khi Quản Đồng đặt bản thân vào hoàn cảnh của Vệ Nam Phong, nàng mới chân chính cảm giác được sự chênh lệch giữa chính mình với Vệ Nam Phong.
Nàng nỗ lực tự hỏi nửa ngày nghĩ không ra thêm được cái gì, cũng chỉ kết luận được một chân lý. Hậu cung bên trong quá phức tạp, tốt nhất vẫn là bo bo giữ mình, thấy tình thế không ổn liền chạy.
Hết thảy, đều chờ qua Xuân Nhật yến rồi nói sau.
Ba ngày sau, Lâm Uẩn cương mặt, ôm tay đứng ở bên người Tế tửu, nàng xem khung cảnh một đống đầu người nhấp nhô bên dưới, cảm giác được từng trận choáng váng. Nàng đè lại đầu: "Ai da ai da, đầu ta đau quá, trần tế tửu, hay là bản quan trở về trước."
"Lâm quốc sư." Tế tửu hướng Lâm Uẩn cười cười, "Bệ hạ xuống ý chỉ để quốc sư toàn quyền phụ trách, quốc sư chẳng lẽ là quên mất. Nếu là quên mất, hạ quan lúc nào cũng mang theo thư tay của Bệ hạ bên mình, có thể cho quốc sư coi một chút......"
Tế tửu nói lời này, tay liền thò vào trong tay áo, dường như ngay sau đó sẽ móc một bức thư tay có in ấn tỷ ra cho nàng xem.
"Không cần không cần, vì bệ hạ phân ưu, đây vốn là chức trách của thần tử. Ngài cũng đừng móc ra, móc ra tới còn phải quỳ, tốn sức lắm?"
Lâm Uẩn sắc mặt trắng bạch, cái này cáo già lại còn đem ý chỉ của thánh nhân mang theo khư khư trong người, cũng không sợ làm rơi mất bị trị tội hay sao?
"Còn đầu của ngài......" Tế tửu muốn nói lại thôi, quan tâm săn sóc.
Lâm Uẩn ha ha cười: "Đột nhiên lại không đau nữa."
Tế tửu tức khắc bày ra vẻ mặt nhẹ nhõm: "Quốc sư mạnh khỏe là tốt rồi, nếu không hạ quan cũng không biết công đạo với Bệ hạ như thế nào."
Lâm Uẩn ha hả cười hai tiếng: "Tế tửu, tha thứ cho sự nhiều chuyện của bản quan, nhưng ý chỉ này của Bệ Hạ ngươi cần phải bảo tồn cho tốt. Vạn nhất bị hư hỏng một chút, hay bị người trộm đi......"
Tế tửu cười tủm tỉm liên tục vâng dạ, tay lại thò vào trong tay áo sờ một lần, lại ai nha một tiếng: "Hạ quan quên mang theo mất rồi."
Lâm Uẩn: "......" Nàng xem như chịu phục với con cáo già lúc nào cũng cười tủm tỉm này rồi, trước đó chính mình cũng đã lỡ mồm, giờ cũng không giả đau đầu được nữa, đành phải tức giận quay đầu đi, ôm tay nhìn dưới đài, nói: "Hôm nay chuẩn bị như thế nào?"
"Đều đã chuẩn bị tốt, lần này thời gian hữu hạn. Bởi vậy còn cần quốc sư cùng lão thân cộng đồng trông coi." Nói chính sự, tế tửu cũng tức khắc trở nên đứng đắn. Nội Văn Học quán là nơi dạy học cho cung nữ, cũng là phỏng chế theo chế độ tiền triều, tên của tất cả chức quan đều đối ứng với tiền triều, chỉ có phẩm cấp là giảm đi một ít. Nội Văn Học quán thành lập và tồn tại qua ba triều đại, nhưng cho tới nay cũng không được coi trọng. Khi Vệ Nam Phong lên ngồi do chịu sự kiềm chế khắp nơi, nên nàng đã xuống tay từ trong cung trước.
Lúc ấy Vệ Nam Phong tuổi nhỏ, hướng tay về phía nội cung, Nhϊếp Chính Vương cũng không để bụng, hắn chỉ cảm thấy là trò nghịch của tiểu hài tử. Lại không ngờ rằng Nội Văn Học quán lại thật sự bồi dưỡng ra được mấy cái tâm phúc mưu sĩ. Mãi cho đến hiện tại, vẫn như cũ đảm nhiệm chức vụ ở Vệ Nam Phong bên người, khiến mọi người hâm mộ.
Có thánh ân, tự nhiên rất nhiều cung nữ, nữ quan hưởng ứng. Như thế một năm lại một năm, nhiều nhóm tuổi trẻ nữ quan được bồi dưỡng ra tới, lại từ hậu phương đi đến tiền tuyến, dần dần tiến vào triều đình.
Mà hiện tại nhóm người này lại không phải tinh anh do Nội Văn Học quán bồi dưỡng ra, mà là nhóm ở tầng chót nhất, cũng chính là nhóm đã bị từ bỏ từ sơm, nhóm học dốt. Các nàng vốn dĩ cũng chỉ có thể làm công việc cấp thấp nhất, tới tuổi theo quy định sẽ bị thả ra cung. Lâm Uẩn liếc qua tất cả các nàng một lần, cuối cùng ánh mắt vẫn là dừng ở trên người Quản Đồng.
Lâm Uẩn điều tra qua quá khứ của Quản Đồng, cũng không có cái gì đáng giá chú ý, nhưng nàng chính là có thể từ trên người nữ nhân này cảm giác được có gì đó không đúng.
Huống chi, Lục Ngũ Nương còn coi trọng người này như vậy.
Lâm Uẩn nghĩ nghĩ, ngồi xuống, là rồng hay giun, hôm nay có thể nhìn ra, muốn tiến Xuân Nhật yến, không có vài phần bản lĩnh là không được.
Quản Đồng ngồi xuống theo mọi người, nàng giương mắt, đứng trên đài là Tế tửu hơi lớn tuổi, cùng với một nữ quan trẻ tuổi. Từ thứ tự đứng, ngồi của hai người có thể thấy được, nữ quan trẻ tuổi có phẩm cấp càng cao một chút. Quản Đồng nhìn lướt qua, liền không có hứng thú rút về ánh mắt.
Tế tửu sai người bậc lửa đốt một cây nhang. Cung nhân làm xong hết thảy, liền nghe nữ quan cao giọng nói: "Lấy ba nén hương làm hạn định, thỉnh chư vị đáp đề."
Nơi sân rộng lớn tức khắc an tĩnh lại, mọi người cúi đầu nhìn đề thi trên bàn. Cảnh tượng như vậy cũng không thường thấy, không ít cung nữ mặt khẩn trương đến mức đỏ lên, hiển nhiên cũng không thích ứng với loại tình cảnh này.
Nhưng Quản Đồng thì bình tĩnh rất nhiều, đã từng là học sinh xuất sắc, hơn hai mươi năm đều không ngừng làm khảo thí, rất là thích ứng với trường hợp như này. Dựa theo thói quen khảo thí trước đây, đầu tiên nàng nhìn lướt qua toàn bộ bài thi một lần, sau đó cầm lấy bút.
Lâm Uẩn hứng thú bừng bừng nhìn.
Sự bình tĩnh cùng với hành vi của Quản Đồng đều dừng ở trong mắt nàng. Này xác thật là cái nữ tử kỳ lạ, không vội không táo, bình tĩnh tự nhiên. Lâm Uẩn sinh ra vài phần thưởng thức, nếu đối phương xác thật có tài cán, Lâm Uẩn cũng không ngại đề cử nàng với Bệ hạ.
"Không bám vào một khuôn mẫu nhân tài."
Đây là câu nói Vệ Nam Phong từng nói với Lâm Uẩn. Vệ Nam Phong không giỏi thơ từ, nhưng một câu này của nàng lại đại khí hào hùng, quả thực là câu hay khó được, về sau Lâm Uẩn mới biết được, đây là câu nói của vị "Thần nữ" mà Vệ Nam Phong tâm tâm niệm niệm, lại nghe nói nguyên câu cũng không phải do Thần nữ nghĩ ra, nhưng Lâm Uẩn lại có thể thông qua câu nói này mà tưởng tượng ra phong thái của Thần nữ. Chỉ tiếc, nàng không có phương pháp đi vào giấc mộng, nếu có nàng cũng muốn gặp vị kia một lần......
Lại nói tiếp...... Lâm Uẩn quơ quơ đầu, cái tên Quản Đồng này, hình như nàng có nghe qua ở đâu đấy rồi.
Thực mau, Quản Đồng cầm lấy bút.
Bỗng nhiên dừng lại, nàng nhìn bút lông trong tay.
Là một người học sinh Trung Quốc, nàng có thể dễ dàng trả lời toàn bộ câu hỏi trong đề, nhưng mà chưa ai dạy cho nàng, làm thế nào để viết vừa nhanh vừa đẹp bằng thể loại bút lông mềm oặt như này.
Quản Đồng trầm tư một lát, từ một bên cầm lấy một tờ giấy, viết mấy chữ. Nàng vẫn ôm ảo tưởng yêu ớt, lỡ đâu vẫn còn ký ức cơ bắp, nguyên thân sống trong thâm cung, cũng ở trong Nội Văn Học quán học mấy năm, kiểu gì cũng phải luyện chữ chứ?
Sau đó nàng nhìn chữ như gà bới ở trên mặt giấy mà rơi vào trầm tư.
Giỏi quá! Không hổ là nguyên thân, đúng là học sinh dốt toàn diện!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Xuyên qua gặp phải mấy vấn đề lớn: Chữ phồn thể! Viết bút lông tự! Khẩu âm!
Chúng ta Quản Quản liền gặp
Quản Đồng: Ta không phải học tra! Ta chỉ là không có cơ bắp ký ức!!