Quản Đồng đi vội vàng, nàng cau mày, đem một đường muôn hồng nghìn tía vứt đi, thậm chí cảm thấy cảnh sắc tốt đẹp này đều làm người hít thở không thông. Giống như đồ vật càng là ác, hình dáng bên ngoài lại càng đẹp, càng xán lạn, thật giống như......
Quản Đồng nhấp miệng, thật giống như thời đại này.
Sự tò mò cùng khát khao lúc vừa mới xuyên qua của Quản Đồng đã nhanh chóng biến mất lúc nào không biết. Ngắn ngủn mấy tháng, Quản Đồng đã thấy được rất nhiều sự khinh nhục, cùng với nghe thấy càng nhiều ác hành. Nơi này không giống với hiện đại, ở hiện đại, mọi người có thể báo cảnh sát, có thể thưa kiện lên toà án. Mặc dù sẽ có những tình huống không tốt, nhưng tóm lại là có biện pháp, hơn nữa còn có sự duy trì của dư luận, khi ngươi chọc đến một vị quyền cao chức trọng nào đó, nếu biết cách chia sẻ câu chuyện của chính mình có thể sẽ gợi lên được sự thiện lương, lòng chính nghĩa của mọi người, lúc đó họ sẽ thay ngươi lên tiếng, thay ngươi đấu tranh.
Nhưng ở chỗ này.
Giai cấp giống như một tòa núi lớn gắt gao đè trên đầu mọi người. Chẳng sợ trên hộ tịch của Quản Đồng có khắc lên hai chữ lương dân, nhưng sống tại thâm cung này, bị đánh bị gϊếŧ, cũng chỉ có thể im lặng nghẹn họng, đem tất cả ủy khuất đều nuốt xuống trong bụng.
Khi mới xuyên qua, nhìn đến những rường cột chạm trổ, nhìn đến những cảnh đẹp tốt lành, tất cả bỗng nhiên vỡ vụn, giống như một cái bọt biển mỹ lệ, bị chọc nhẹ một cái, liền sẽ vỡ tan, biến mất không còn thấy được nữa.
Quản Đồng cảm thấy, chính mình càng ngày càng không thích nơi này.
Chính là hiện tại, khi biết có người có khả năng sẽ chịu áp bức, Quản Đồng vẫn là nhịn không được tiến lên phía trước.
Nàng theo núi giả hướng lên trên, trên đỉnh núi giả là một chỗ đình hóng gió, mấy tuổi trẻ nữ tử, trên người đeo bạc, mang ngọc đứng ở nơi đó. Trên thân các nàng khoác gấm lụa, đai lưng phiêu phiêu, khăn lụa nhẹ lay động, mang theo một cổ làn gió thơm tiên khí, chỉ là khi nói ra lời nói lại thực sự không dễ nghe.
"Này không phải Lục Quỳnh tiên tử của chúng ta sao? Trong kinh quý nữ ai ai không biết. Nhìn một cái nào, tỷ tỷ còn nhận ra muội muội không?" Một người nữ tử tuổi trẻ cười nói, nàng tuổi tác cũng không lớn, mới mười bảy tám, đúng là đang tuổi đẹp nhất.
Một nữ tử bị các nàng vây quanh ở giữa, trên người mặc đỏ thẫm quần áo, trên đầu mang, trên người khoác đều đều là vật tốt, nhưng nhan sắc quá mức mỹ lệ như vậy từ trước đến nay đều bị các quý nhân ghét bỏ, cho rằng là màu sắc lên không được mặt bàn. Ở kinh thành, những người mặc màu sắc diễm lệ như này trên người, trừ bỏ là dị vực Hồ cơ, cũng chỉ có người trong phong trần.
Nàng kia chậm rãi đứng dậy, vạt áo nàng dính chút bùn, tóc mai tán loạn, trang dung cũng diễm lệ như quần áo đang mặc. Nhưng cố tình ngũ quan nàng lại tươi đẹp, thế nhưng đem màu hồng đậm rực rỡ đều đè ép đi xuống, thành phông nền cho nhan sắc của nàng. Nàng quét một vòng mọi người chung quanh, thần sắc bất biến, rũ mắt, nhìn chằm chằm trên mặt đất. Quản Đồng dừng lại bước chân, cũng nhìn chằm chằm phương hướng mà nàng đang xem.
Một cây nhiều năm đàn tỳ bà lẻ loi nằm ở nơi đó, trên đàn tỳ bà có điêu khắc những hình vẽ đẫy đà mà phiêu dật, nhưng hiện tại dây đàn đứt tán loạn, hiển nhiên là vừa mới bị làm rớt mà hỏng rồi.
Quản Đồng hồi tưởng lại tiếng đàn nghe được lúc nãy, thầm nói một tiếng đáng tiếc. Nàng cũng đã biết thân phận của nữ nhân này, đúng là Lục Quỳnh, tỷ tỷ ruột thịt của tiểu thiên tài Nội Văn Học quán Lục Cầm. Cũng chính là mục tiêu chuyến này của nàng
Lục Quỳnh lớn hơn Lục Cầm tám tuổi, mà nay cũng mới chỉ mười tám, nhưng trang dung của nàng diễm lệ, ánh mắt sắc bén như đao, quanh thân khí chất cũng không giống một cái thiếu nữ. Ngược lại làm Quản Đồng hồi tưởng đến mấy vị nữ cường nhân đầy quyết đoán trên thương trường ở đời trước. Lục Quỳnh mím môi lạnh lùng nói: "Đem tỳ bà trả cho ta."
"Tỳ bà?" một nữ tử vây quanh nàng cười nói, "Tỳ bà không phải là đang ở chỗ này sao? Sao, lục tỷ tỷ hiện giờ đều đã thành như vậy, còn không muốn khom lưng ở trước mặt chúng ta sao?"
Lục Quỳnh ánh mắt khẽ nhúc nhích, nàng nhanh chóng ngẩng đầu quét nhìn các thiếu nữ đang doanh doanh ý cười nhìn chính mình. Đột nhiên, ánh mắt nàng thay đổi, hơi thở như lưỡi dao sắc bén trên người cũng thay đổi, biến thành một loại ấm áp lại ái muội sắc thái.
Nàng lớn lên vốn dĩ diễm lệ, dễ dàng gợi lên ham muốn chinh phục của người khác. Mà hiện giờ, nhân vật kiệt ngạo như con ngựa hoang này, lại đột nhiên đổi thành thần sắc lấy lòng. làm cho các thiếu nữ vốn đối nàng đầy ác ý đột nhiên trái tim nhảy dựng, gò má ửng đỏ, chỉ cảm thấy toàn thân đều thoải mái, còn có một loại bí ẩn kɧoáı ©ảʍ kéo tới.
Lúc này, thiếu nữ cầm đầu nhìn Lục Quỳnh từ trên xuống dưới đột nhiên cười nói: "Người giống như thiên tiên như tỷ tỷ, có chút ngạo khí cũng cũng hẳn là. Loại này việc nhỏ, để ta làm cũng được." Khi nói chuyện, nàng cong lưng, đem tỳ bà cầm trong tay, ánh mắt hơi nhớn, nhìn về phía trầm mặc không lên tiếng Lục Quỳnh, lộ ra vài phần ánh mắt tựa như nam tính đối đãi nữ tính.
"Ta nghe nói ngoại phường xưa nay không gò bó, chỉ cần có tiền là được, cũng không phân biệt thân phận cùng địa vị của người tới. Ta tuy bất tài, nhưng cũng chuẩn bị được nhập sĩ, ngày sau không thiếu được gặp nhau, mong rằng lục tỷ tỷ không cần coi ta như người lạ mới tốt."
Tươi cười trên mặt Lục Quỳnh cứng đờ, nàng đương nhiên nghe hiểu được đối phương đang muốn nói cái gì. Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt của thiếu nữ trước mặt, đối phương lại không chút nào nhút nhát mà cùng nàng đối diện, thậm chí trên mặt còn mang cười, nàng dường như chắc chắn là Lục Quỳnh sẽ không dám làm bất cứ điều gì để phản kháng.
Quản Đồng cắn răng hàm sau, liền phải xông đi lên.
Lúc này, đột nhiên nghe được một tiếng giòn vang, có một vật thể lớn bằng nắm tay từ trên đỉnh đình hóng gió rớt xuống, làm những người khác sợ hãi nhịn không được kêu la vài tiếng. Hương rượu tức khắc tràn ngập mở ra, hóa ra vật rơi xuống chính là một cái bình rượu. Bình rượu vỡ thành mảnh nhỏ, những người khác nhíu mày trốn xa chút.
Chỉ có hai người là Lục Quỳnh cùng nữ nhân đối thoại đều không động đậy, chỉ khác nhau ở chỗ mặt Lục Quỳnh không hiện cảm xúc, còn nữ nhân kia lại ẩn ẩn có chút khó chịu
Lần này một thân áo đỏ đáp xuống, một người từ trên đình hóng gió nhảy xuống, người này Quản đồng có quen biết, đúng là người tự mình đề điểm nàng đi đến Nội Văn Học quán, Lâm Uẩn.
"Thật là ầm ĩ, ta giả bộ ngủ đều giả bộ không nổi nữa." Lâm Uẩn nói, mang theo vài phần bực bội lôi kéo cổ áo, quét về phía mấy cái cô nương, ở chạm phải mặt Lục Quỳnh, mi mắt nàng ngay lập tức rũ xuống, liền lược qua đi. (rồi luôn, nhìn là biết tương lai sợ vợ òi (-_-;))
Nhưng thật ra mấy cái cô nương phản ứng tương đối mau, các nàng có thể tới Xuân Nhật yến, trong nhà tự nhiên cũng có vài phần bối cảnh, đương nhiên là nhận ra vị sủng thần ái khanh của Thánh nhân này.
"Gặp qua Lâm quốc sư." Mấy người vội vàng hành lễ nói.
Lâm Uẩn chắp tay sau lưng ừ một tiếng, nàng nhìn thẳng mấy người, không có phản ứng, những người khác cũng không biết Lâm Uẩn muốn làm gì, cũng không dám đứng dậy. Quản Đồng đứng ở một bên lại xem được rõ ràng. Lâm Uẩn ánh mắt đầu tiên là nhìn về cây đàn tỳ bà đang bị nắm ở trong tay người khác, sau lại lại dời mắt về phía Lục Quỳnh, thấy nàng mặc trên người trang phục lỗng lẫy mà đứng ở một bên, Lâm Uẩn nhấp môi không biết suy nghĩ cái gì.
Cái dạng này Lâm quốc sư cùng người vừa tiêu sái lại trong sáng mà Quản Đồng nhìn đến trước đây có chút bất đồng, không hiểu sao cảm thấy có chút lạ lẫm.
Một lát sau, Lâm Uẩn giống như vừa phục hồi tinh thần lại, đột nhiên lấy tay đập vào đầu cười nói: "Trí nhớ của ta thật kém, một lòng nghĩ việc mà thánh nhân an bài, nhưng lại quên mất các ngươi. Không ngại chứ?"
Những người khác lại không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết hành động của Lâm Uẩn là cố ý. Các nàng nhìn nhau, vâng vâng dạ dạ không dám hé răng. Chỉ có vị nữ nhân trước đó không lên tiếng bỗng đứng thẳng thân nói: "Lâm quốc sư, ta biết ngươi cùng lục tỷ tỷ quen biết từ nhỏ. Nhưng lúc nhà nàng chịu tội, ngươi không có ra tới, nàng chìm đắm vào phong trần ngươi cũng không có ra tới, mà nay ngươi mở miệng, lại là vì cái gì, lại có thể cho ngươi mang đến cái gì?"
Lâm Uẩn híp mắt nhìn chằm chằm nàng, hỏi: "Ngươi là nữ nhi nhà ai."
Nữ nhân nhấp nhấp miệng: "Hộ Bộ thượng thư chi nữ."
"Thượng thư lang thật là khéo sinh." Lâm Uẩn nói xong, nhấc tay bấm đốt ngón tay một phen, nói, "Hiện tại nếu ngươi không đi, chỉ sợ......"
Nghe Lâm Uẩn kéo dài thanh âm, nữ nhân có chút kinh ngạc, lại có chút khinh thường. Nàng biết được thân phận quốc sư của Lâm Uẩn, nhưng việc bấm ngón tay bói toán như vậy nàng mới chỉ nghe đồn qua, đang lúc do dự, trên không trung đột nhiên vang lên tiếng quạ kêu, một cái đồ vật tanh hôi màu trắng rơi xuống. Nữ nhân kinh hô một tiếng, vội vàng bưng kín chính mình mặt. Nàng dùng dư quang xem qua, thấy nhóm tỷ muội của chính mình tức khắc cách xa nàng ba trượng.
Nàng vừa xấu hổ lại vừa tức giận, nhưng là người cầm được thì buông được, đem đàn tỳ bà ném xuống đất, vội vội vàng vàng quay đầu liền đi.
Những người khác còn đang do dự, lại nghe Lâm Uẩn cười lạnh một tiếng. Các nàng tức khắc rùng mình một cái, Lâm Uẩn này vô cùng tà môn, sự tình mới vừa rồi, ai biết là ngoài ý muốn hay là do nànglàm ra. Các nàng nhìn nhau, cũng vội vàng hành lễ vớ Lâm Uẩn, xoay người rời đi.
Đợi cho người đều tan, Lâm Uẩn lúc này mới khom lưng nhặt lên đàn tỳ bà, quay đầu nhìn về phía Lục Quỳnh.
Lục Quỳnh dựa vào trụ đình, nhìn Lâm Uẩn, lại rũ mắt thấy đàn tỳ bà trong tay Lâm Uẩn, thấp giọng nói: " Tỳ bà của ta......"
"A...... Tỳ bà, tỳ bà hỏng rồi......" Lâm Uẩn vội vàng cúi đầu nhìn đàn tỳ bà trong tay mình, nàng mím môi, "Tiên Khách, để ta mua lại cho ngươi cây khác."
Lục Quỳnh thân mình run lên, lại hướng Lâm Uẩn hành lễ, nói: "Quốc sư, ngươi ta thân phận đã khác nhau như trời với đất, lại kêu chữ nhỏ liền không thích hợp." Nói, nàng duỗi tay đoạt lại cây tỳ bà của mình.
Thần sắc Lâm Uẩn hoảng hốt, thế nhưng đã bị nàng đoạt được. Nàng nhìn Lục Quỳnh nhẹ nhàng mơn trớn những sợ dây đàn đứt của tỳ bà: "Dây đàn bị đứt còn có thể nối lại, liền không làm phiền quốc sư."
"Tiên......" Lâm Uẩn kêu một tiếng, nàng nhìn Lục Quỳnh quay đầu ánh mặt lạnh lùng nhìn, đành phải đổi cách gọi, "Lục Quỳnh...... Lục nương tử, ngươi, ngươi đừng thương tâm."
Nàng chợt nhớ tới chuyện cũ đã từng, lại cẩn thận nói: "Ta biến cái ảo thuật cho ngươi xem được không?"
Lục Quỳnh ánh mắt hơi hơi đong đưa, Lâm Uẩn biết Lục Quỳnh là nghe lọt, nàng tức khắc lộ ra tươi cười, nói: "Cái này ảo thuật gọi là triệu hồi người sống. Ngươi nhìn cho kỹ......"
Nói xong, nàng tiến nhanh về phía trước, một phen kéo xuống nhánh cây đang che lấp Quản Đồng, nói: "Xem!" (๑•̀ㅂ•́)ﻭ✧
Quản Đồng mặt đỏ tai hồng chui ra tới.
Nàng chủ động ra tới là một chuyện, bị người coi như công cụ lôi ra để chọc cười người khác lại là một chuyện. Nàng nhìn đến Lục Quỳnh hơi hơi trợn to đôi mắt, ho nhẹ một tiếng, vừa định muốn giới thiệu chính mình là do Lục Cầm gửi gắm tới, làm cho vị đại mỹ nhân đang dựng đứng lông tràn đầy cảnh giác này thả lỏng một chút. ('-﹏-';)
Lúc này, Lâm Uẩn di một tiếng: "Còn thiếu một người, ta rõ ràng triệu hồi tới hai người. Còn có ai! Ra tới!!" (▀̿̿Ĺ̯̿▀̿ ̿)
Quản Đồng cũng chấn động, nàng không nghĩ tới phía sau thế nhưng còn có những người khác! Nàng vội vàng quay đầu, liền nhìn đến phía sau cách nàng không xa, bước ra một cái thân ảnh thon dài, mặt đầy tối tăm.
Người nọ người mặc trường bào, tay áo rộng phiêu phiêu, trên eo buộc chặt đai lưng phác họa ra eo nhỏ của nàng, làm dáng người càng có vẻ nhỏ dài, tựa như trúc xanh.
Đúng là Vệ Nam Phong!!! ( ゚д゚)
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Nam Phong: Ta đi theo lão bà của ta, ngươi ra tới ra tới cái gì! (ノಠ益ಠ)
Lâm Uẩn: Run bần bật, ta xong rồi ta xong rồi (;'༎ຶД༎ຶ')