Chương 7

Cô lập tức ký khế ước với con thạch trái cây trong suốt này và nhanh chóng đưa nó vào sách khế ước, sợ rằng nếu chần chừ thì sẽ lại không tìm thấy nó.

Mở sách khế ước ra, cô hài lòng nhìn lại thành quả. Cuốn sách dày cộp giờ đã có năm trang có thể lật ra, mặc dù bên trong đều là các loại thạch trái cây.

Khi cô chuẩn bị nhận thưởng nhiệm vụ thì bị Mao Điềm Điềm khẽ chạm vào tay, cô ấy vui vẻ nói: “Chanh Tử, mau xem! Tiểu Kiệt vừa xem được một video trong nhóm, có một lỗ hổng to xuất hiện giữa không trung, thú vị lắm.”

Chàng trai được gọi là “Tiểu Kiệt” tên là Triệu Anh Kiệt, ngồi chếch đối diện Nguyên Chanh, là một chàng trai hai mươi mấy tuổi, có chút điển trai, mái tóc được tạo kiểu kỹ lưỡng nhưng bị mũ đồng phục ép xuống, trông có phần lệch đi.

Tiệm bánh ngọt có đội ngũ nhân viên rất trẻ, ngay cả quản lý cũng chỉ mới ngoài hai mươi, cả tiệm đều tràn đầy sức sống và không ai là xấu xí cả.

Mao Điềm Điềm từng lén nói với Nguyên Chanh rằng, bà chủ là một nhan khống, khi tuyển nhân viên sẽ ưu tiên những người có ngoại hình ưa nhìn.

Thấy Nguyên Chanh nhìn về phía mình, Triệu Anh Kiệt bỗng đỏ mặt, lắp bắp nói: “Nguyên, Nguyên Chanh, để tôi gửi cho cô nhé.”

Nam đồng nghiệp ngồi bên cạnh Triệu Anh Kiệt bật cười trêu: “Đỏ mặt rồi, đỏ mặt rồi!”

Triệu Anh Kiệt liền đánh mạnh vào anh ta: “Biến đi, tôi đây là vì nóng!”

Nguyên Chanh làm như nghe không hiểu, đôi mắt trong sáng, ngây thơ vô tội.

Cô biết mình có vẻ ngoài ưa nhìn, lại không còn ba mẹ che chở, nên những tình huống thế này đã trải qua rất nhiều, chỉ có thể tự mình xử lý.

Hầu hết mọi người da mặt không dày như vậy, chỉ cần cô không phản ứng giống như họ mong đợi, sự việc thường sẽ dừng lại ở đó. Cô hiểu rằng, chỉ cần cô thể hiện sự tức giận, khó chịu, hay bối rối, sẽ chỉ càng khiến họ phấn khích hơn.

Dù sao cô cũng còn nhỏ tuổi, lại là học sinh, nên những người nhàm chán ấy cũng không dám quá phận.

Đồng nghiệp nam không tiện trêu đùa thêm, dưới ánh nhìn chằm chằm của Mao Điềm Điềm và một nữ đồng nghiệp khác, đành xoa mũi ngậm miệng lại.

Điện thoại Nguyên Chanh nhận được thông báo tin nhắn, đồng nghiệp ngay trước mặt nhắn cho cô nên nếu tiếp tục chơi game sẽ hơi bất lịch sự, cô đành thoát game để xem video Triệu Anh Kiệt gửi.

Nói là video nhưng giống như một ảnh động, chỉ kéo dài vài giây, nhưng nội dung cũng khá rõ ràng.

Dường như đó là trên núi, giữa khu rừng rậm rạp bỗng xuất hiện một lỗ đen to đùng, có hình dáng bầu dục. So với cây cối xung quanh, chiều cao của lỗ đen đó chắc phải hơn hai mét.

Cả cảnh tượng kỳ lạ như một bức tranh rừng núi bị khoét một lỗ ở giữa, không chỉ cây mà cả những thứ khác cũng bị lỗ đen đó nuốt chửng.

“Có phải trông đáng sợ lắm không?” Mao Điềm Điềm ngoài miệng nói là đáng sợ, nhưng trong mắt lại lóe lên tia phấn khích.

Một nữ đồng nghiệp khác là Trịnh Nguyệt nói: “Nhìn là biết đã bị chỉnh sửa rồi, sao mọi người lại tin mấy thứ này?”

Nguyên Chanh hơi nhíu mày, cô không rành về các kỹ thuật này, nhưng sâu trong tiềm thức có một cảm giác khó chịu. Từ lúc xem video, trong lòng đã dấy lên cảm giác bứt rứt.

Nam đồng nghiệp Tiêu Khải liền lớn tiếng phản bác: “Chị à, đây là video đấy, làm sao chỉnh sửa được, chị tưởng là ảnh tự chụp chắc.”

Trịnh Nguyệt nhướng mày, định mắng anh ta, thấy hai người sắp cãi nhau, Nguyên Chanh và những đồng nghiệp khác vội vàng can ngăn.

Triệu Anh Kiệt và một nam đồng nghiệp khác đấm Tiêu Khải vài cái, trong khi Nguyên Chanh và Mao Điềm Điềm an ủi Trịnh Nguyệt. Chủ đề suýt gây tranh cãi này cứ thế trôi qua.

Mao Điềm Điềm và Trịnh Nguyệt ngồi nói chuyện riêng, còn Nguyên Chanh tiếp tục ngắm nhìn video thêm một lúc, càng nhìn càng cảm thấy khó chịu, đành tắt video.

Cô mở lại game, nhận phần thưởng nhiệm vụ, rồi cho quả trứng vào tổ ấp. Giờ cô đã có 92 đồng vàng, chỉ cần tích góp thêm tám đồng vàng nữa là sẽ đủ một trăm.

Nhiệm vụ mới xuất hiện đúng như cô dự đoán: cử ma vật đi thám hiểm một lần. Phần thưởng ngoài một quả trứng và mười đồng vàng cố định, còn mở khóa một nơi gọi là “Trại Trứng”.

“Trại Trứng” là cái gì? Có phải là nơi bán trứng không nhỉ?

Nguyên Tranh tò mò, dự định sẽ phái ma vật đi thám hiểm trước để hoàn thành nhiệm vụ.

Giao diện chính của game là cảnh bên trong một căn nhà gỗ nhỏ, có một bàn tròn, trên bàn có một cuốn sách, một chiếc túi xách, một cái bóp da và vài thứ khác.

Các biểu tượng trên bàn đều có thể nhấn vào. Cuốn sách là sách khế ước, túi xách là ba lô, còn bóp da mở ra có thể xem số tiền, nhưng không hiện số lượng đồng vàng nên khá tiện lợi, không cần phải nhấn vào ảnh đại diện rồi mới tìm.

Ban đầu, Nguyên Chanh chỉ hay nhấn vào sách khế ước trên bàn, nhưng lần này cô bất ngờ thấy biểu tượng chấm đỏ nhỏ xuất hiện trên ảnh đại diện của mình. Cô nhấn vào, thấy bên dưới hiện ra một biểu tượng vương miện nhỏ. Nhấn tiếp vào đó, hai dòng thông báo hiện ra:

[ chúc mừng bạn, khế ước giả thân ái, bạn đã thu thập đủ mỗi loại ma vật trong một chủng loại nhất định, hãy đặt tên cho ma vật của mình. ]

Nguyên Chanh: ???

Nguyên Chanh khựng lại một chút: Thân ái? Cô đâu có ý định thu thập tất cả mấy con ma vật này, chỉ là làm theo nhiệm vụ mà thôi.

Đặt tên ở đâu, không cho cô chỗ điền tên, bàn phím ảo cũng không có.

Cuối cùng Nguyên Chanh tìm được mục đặt tên trong sách khế ước, không do dự lần lượt nhập “thạch trái cây màu lam,” “thạch trái cây màu lục,” “thạch trái cây màu đỏ” và vài cái tên đơn giản tương tự.

Cuối cùng, sau khi đặt tên cho “thạch trái cây trong suốt” xong, một dòng thông báo khác xuất hiện:

[ đặt tên thành công, chúc mừng bạn đã giải khóa hệ thống danh hiệu. ]

Ngay sau đó:

[ chúc mừng bạn, đạt được danh hiệu “Công chúa thạch trái cây”, hãy thử sử dụng danh hiệu này đi! ]

Nguyên Chanh:…… Tôi không muốn thử.

Cô không mấy hào hứng với danh hiệu này, thậm chí bất giác nghiêng điện thoại sang bên cạnh, sợ rằng Mao Điềm Điềm nhìn thấy danh hiệu hơi ngại ngùng này. Nếu biết trước như vậy, cô đã đặt tên nghiêm túc hơn cho đám thạch trái cây của mình rồi.

Tuy nhiên, nếu bỏ qua thì chấm đỏ nhỏ ở biểu tượng vương miện sẽ không mất, Nguyên Chanh đành miễn cưỡng nhấn vào.

Trong hệ thống danh hiệu chỉ có một danh hiệu duy nhất “Công chúa thạch trái cây,” hơn nữa thể chữ lại là năm màu, khiến Nguyên Chanh hoa cả mắt.

Hệ thống có mục giới thiệu danh hiệu, cho thấy mỗi lần chỉ được đeo một danh hiệu, muốn đổi phải gỡ bỏ danh hiệu đang có. Mỗi danh hiệu sẽ có hiệu quả bổ trợ khác nhau, ví dụ như danh hiệu “Công chúa thạch trái cây” này, khi đeo sẽ giúp:

Tăng hiệu suất nuôi dưỡng ma vật thạch trái cây

Gia tăng tốc độ hồi phục của ma vật thạch trái cây.

Giảm bớt thời gian ấp trứng của ma vật thạch trái cây.

Hai cái đầu thì không rõ, không quan trọng, quan trọng là cái thứ ba.

Có thể giảm bớt thời gian ấp trứng!

Cô lập tức nhấn chọn danh hiệu này, lựa chọn đeo, phía trên nick name liền có một hàng chữ năm màu.

Nguyên Chanh: Thực ra nhìn kỹ, kiểu chữ năm màu này có nét rất đặc biệt, trông khá sang trọng đấy chứ.