Nghiêm Xảo Lâm rụt cổ, không dám lên tiếng. Anh trai cô là một học bá, từ nhỏ đã học rất giỏi, được tuyển thẳng vào Đại học Lâm, tiếp tục học thạc sĩ, và hiện tại còn rất được thầy hướng dẫn coi trọng.
Nguyên Chanh trước đây học lực cũng không tốt lắm, chỉ ở mức trung bình.
Ba năm trước, sau khi ba mẹ xảy ra chuyện, Nguyên Chang đã trưởng thành rất nhanh. Ba năm cấp ba cô học hết sức chăm chỉ và thi đỗ vào Đại học Lâm, một trong năm trường top đầu của cả nước.
Với thành tích của Nghiêm Xảo Lâm, nếu cố gắng trong năm cuối cấp, có lẽ cô ấy cũng có thể đỗ vào một trường đại học trọng điểm, nhưng Đại học Lâm thì e là chỉ có thể ngẫm lại.
Nguyên Chanh ăn hết hai cái bánh bao, rồi bỏ hai cái còn lại vào tủ lạnh, buổi tối trở về hâm lại là có thêm một bữa ăn, thời tiết nóng quá, dì cũng không dám mang quá nhiều đồ cho cô.
Đã gần đến giờ cô phải đi làm, dì gọi cô: “Đi nào, để Úy Lâm đưa con đi làm, hôm nay mình không cần đi xe buýt.”
Nguyên Chanh rót nước chanh vào bình nước của mình, thu dọn đồ đạc, đeo balo lên: “Để con xuống trạm xe buýt ở đường Tây Diên là được rồi.”
Nếu đưa cô đến tiệm bánh nơi cô làm, anh họ sẽ phải đi vòng về.
Dì đáp: “Không cần đâu, Úy Lâm phải quay lại trường, trên đường đưa dì và Lâm Lâm về tiện đưa con đi luôn.”
Tiệm bánh nơi Nguyên Chanh làm việc nằm trong khuôn viên đại học, cách Đại học Lâm khoảng hai mươi phút đi xe, nếu Nghiêm Úy Lâm trở về trường, tiện đường đưa cô cũng được.
Vì vậy, Nguyên Chanh không từ chối nữa.
Nghiêm Úy Lâm lái một chiếc SUV màu đen, Nguyên Chang không rành về xe cộ, chỉ cảm thấy xe này ngồi rộng rãi, thoải mái hơn chiếc xe nhỏ của gia đình cô ngày trước.
Đi xe ô tô quả thật thoải mái hơn xe buýt, lại nhanh hơn hẳn. Thường ngày phải ngồi xe buýt cả tiếng, hôm nay cô chỉ mất bốn mươi phút đã đến nơi.
Ca làm của Nguyên Chanh là từ 9 giờ sáng đến 6 giờ chiều, buổi trưa có một tiếng nghỉ ngơi ăn trưa. Khi cô đến tiệm bánh mới 8 giờ 30, sau bếp đang bày các món bánh ngọt ra quầy trưng bày, cả cửa hàng ngập tràn hương thơm ngọt ngào.
Nguyên Chanh thay đồng phục, cầm cái kẹp bánh giúp đồng nghiệp sắp xếp bánh ngọt. Khi mọi việc xong xuôi, quản lý đưa cho cô một gói nhỏ bánh quy trông hơi méo mó, rồi tự mình đi mở cửa tiệm chuẩn bị buôn bán.
Thời gian buổi sáng khách còn ít, cửa hàng mới mở nên vẫn chưa có ai, bà chủ của bọn họ rất tốt, cho phép dùng điện thoại khi không có khách và cũng không cần phải đứng mãi.
Tuy nhiên, Nguyên Chanh hiếm khi chơi điện thoại lúc đi làm, chỉ thỉnh thoảng trả lời vài tin nhắn.
Nhưng hôm nay, cô cứ nghĩ đến cái trứng đang ấp trong trò chơi, cảm thấy rất ngứa ngáy.
Hay là xem một chút nhỉ, thu thập trứng chắc cũng chỉ mất chưa đến một phút thôi.
Một phút này đã không khiến Nguyên Chanh thất vọng. Cô mở trò chơi và thấy một con thạch trái cây nhỏ màu đỏ, xung quanh lấp lánh những đốm lửa nhỏ.
Cuối cùng cũng ra màu mới rồi!
Nguyên Chanh lập tức ký khế ước với con thạch màu đỏ này, tiện tay thả một quả trứng khác vào tổ ấp, sau đó thoát khỏi trò chơi.
Cả quá trình không đến một phút, đúng là không tốn chút công sức nào, khiến cô rất hài lòng.
Cô vừa đặt điện thoại xuống thì một giọng nói vui vẻ vang lên: “Chanh Chanh, buổi sáng tốt lành!”
“Điềm Điềm, buổi sáng tốt lành.”
Mao Điềm Điềm thu ô che nắng bỏ vào túi rồi đi thay đồng phục. Cô nàng nói không ngừng, từ bữa sáng dở đến thời tiết nóng bức khiến người ta phát cáu, cũng không cần Nguyên Chanh đáp lại mà vẫn có thể nói liên tục.
Trời quá nóng, cửa hàng nhận được nhiều đơn hàng giao đi, khách ngồi ăn tại chỗ không nhiều. Tiệm bánh ngọt của bọn họ thường đông khách vào buổi chiều và tối, còn buổi sáng thì vắng hơn.
Sau một lúc bận rộn, Mao Điềm Điềm lấy điện thoại ra, tắt âm thanh và lướt xem video ngắn.
Nguyên Chanh nhìn đồng hồ, quả trứng của mà cô ấp đã nở rồi.
Lần này không ngần ngại nữa, Nguyên Chanh cũng rút điện thoại ra, mở trò chơi và thấy một "tiểu bùn" nhoe nhoét tan chảy trên mặt đất. Cô ký khế ước và thu vào trong sách.
Hiện tại, cô đã có bốn loại thạch trái cây với màu sắc khác nhau, chỉ còn thiếu một loại nữa là hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cô chỉ còn hai quả trứng.
Nếu hai quả trứng này không nở ra loại mới thì phải làm sao đây? Cô cũng không biết có thể mua thêm trứng ở đâu.
Nhưng mà, đây chắc vẫn là nhiệm vụ hướng dẫn dành cho người mới, sẽ không gây khó khăn cho người chơi đâu.
Nguyên Chanh lại cho một quả trứng vào tổ ấp và thoát khỏi trò chơi.
Mao Điềm Điềm vừa xem được một video thú vị, định khoe cho Nguyên Chanh thì chợt nhìn thấy giao diện trò chơi trên điện thoại cô, nên lời sắp nói ra cũng thay đổi:
"Chanh Chanh, cậu đang chơi game à? Game gì đấy, có vui không?"
Nguyên Chanh đáp: "Chính là game mà ngày hôm qua cậu chia sẻ cho tớ đó, tớ thấy khá vui, rất đơn giản."
Mao Điềm Điềm lập tức không có hứng thú vì cô ấy không thích các game kiểu nhàn rỗi. Mà game Nguyên Chanh chơi thì lại thuộc dạng ít tính giải trí nhất trong các game nhàn rỗi.
Buổi sáng trôi qua khá nhẹ nhàng, Nguyên Chanh lại thu thêm một quả trứng nữa, lần này là thạch trái cây màu xanh lục. Xem ra loại màu xanh này có tỉ lệ xuất hiện cao nhất.
May mà thạch trái cây xanh lục này khá “có triển vọng,” sau khi phóng sinh lại đổi được mười đồng vàng.
Chỉ còn lại quả trứng cuối cùng, Nguyên Chanh lại thả vào tổ ấp, tò mò không biết lần này sẽ là màu gì, có thể là một màu cầu vồng chẳng hạn?
Chưa kịp đợi quả trứng cuối cùng nở, đã đến giờ ăn trưa của bọn họ rồi.
Đây là khoảng thời gian nóng nhất trong ngày, trong tiệm chỉ còn vài khách quen ngồi lại vừa chơi điện thoại, vừa đọc sách. Bọn họ quét mã QR trên bàn và gọi món từ một quán ăn gần đó.
Quán ăn kiểu phương Tây này cũng do bà chủ của Nguyên Chanh mở. Mỗi nhân viên đều có một tài khoản với hạn mức 1000 đồng mỗi tháng để ăn uống, có thể gọi món tùy ý từ quán ăn đó.
Tuy nhiên, hạn mức này chỉ có giá trị trong tháng, hết tháng thì sẽ bị xóa.
Nếu không có khoản này, chắc chắn Nguyên Chanh sẽ chọn tự mình mang cơm theo.
Phó quản lý chia các nhân viên thành hai nhóm để ăn trưa, dù ăn sớm hay muộn, mỗi người đều được nghỉ một tiếng.
Nguyên Chanh và Mao Điềm Điềm ở nhóm đầu tiên. Không cần hỏi, Mao Điềm Điềm liền biết Nguyên Chanh sẽ không chọn gọi món tại tiệm. Dù chỉ cách một con phố, phí giao hàng vẫn là ba đồng, nên bọn họ quyết định đi bộ qua đó.
Cô ấy che ô tránh nắng, chia một nửa cho Nguyên Chanh, rồi hai người nhanh chóng đi đến quán ăn ở gần đó.
Quán ăn này cũng có rất nhiều đơn hàng giao đi, các nhân viên sau bếp làm việc bận rộn, nhưng quán cũng khá rộng, đến giờ cơm trưa mà vẫn còn nhiều bàn trống.
Sau khi gọi món xong, các cô tìm được một bàn trống và ngồi xuống. Cả bàn sáu người đều là đồng nghiệp ở tiệm bánh ngọt.
Trong lúc chờ thức ăn, mọi người lần lượt lấy điện thoại ra, và Nguyên Chanh cũng không ngoại lệ.
Vào lúc này ngày hôm qua, cô sẽ ưu tiên xem tin nhắn trước, nhưng hôm nay lại háo hức muốn vào trò chơi để thu thập trứng.
Cuối cùng, quả trứng đã nở, nhưng không phải là thạch trái cây bảy màu mà Nguyên Chanh suy đoán, thậm chí còn không có màu sắc rực rỡ của thạch trái cây.
Nguyên Chanh mở to đôi mắt thị lực 2.0 của mình, phải nhìn thật kỹ mới thấy được bóng dáng mờ mờ của một thạch trái cây trong suốt.
Nguyên Chanh: …