Mở điện thoại ra, vừa lúc còn vài giây nữa. Lần này, Nguyên Chanh được chứng kiến tận mắt vỏ trứng nứt ra, một con thạch trái cây màu xanh lam nhảy ra.
Nguyên Chanh rất hài lòng, thạch trái cây màu xanh lam này trông đẹp hơn hẳn so với tiểu bùn mà cô đã “phóng sinh” lần trước.
Cô ký khế ước với con thạch màu xanh lam này, trang đầu tiên của sách khế ước được thắp sáng. Nguyên Chanh ngạc nhiên phát hiện, sau khi ký khế ước, con thạch xanh lam có thể được thu vào trong sách khế ước.
Cô thử thu nó lại, trang đầu tiên vốn chỉ là hình ảnh của con thạch, bỗng biến thành ảnh động, nhảy nhót tung tăng rất đáng yêu.
Hoàn thành nhiệm vụ ký kết, Nguyên Chanh đi nhận thưởng. May là cô đã chừa một ô trong túi, có thể chứa quả trứng thưởng nhiệm vụ này, và số lượng vàng cũng tăng thêm.
Nhận thưởng thành công, kho chứa được mở khóa, biểu tượng căn nhà nhỏ trong hàng biểu tượng màu xám sáng lên.
Hóa ra đây là nhà kho!
Nguyên Chanh thắc mắc không biết có cửa hàng trong game không. Cô đã tìm kỹ nhưng không thấy cả mục nạp tiền.
Tuy nhiên, game chắc chắn phải có cửa hàng, nếu không thì vàng của cô sẽ dùng vào đâu.
Bỏ qua nhiệm vụ mới, cô mở nhà kho để xem, có thể vào kho từ biểu tượng trên giao diện chính hoặc từ cánh cửa chính. Sau khi mở khóa, bên ngoài ngôi nhà của cô có thêm một ngôi nhà nữa, mở ra bên trong, kho trống trơn.
Nguyên Chanh chuyển mấy quả trứng trong túi đồ vào kho, cuối cùng cũng giải phóng được mấy ô trong túi.
Cô nghiên cứu một hồi và phát hiện rằng, sau khi nhà kho được mở, cô có thể cài đặt để nhận trứng trực tiếp lưu vào kho, không cần phải chuyển từng cái từ túi đồ vào kho.
Điều này rất thuận tiện.
Nguyên Chanh nhận phần thưởng nhiệm vụ chưa nhận trước đó. Số vàng tích lũy của cô tăng lên 52 đồng vàng, thực ra đồng vàng cũng có thể để trong kho, nhưng cô không nỡ, nhà kho trống không khiến cô cảm thấy số vàng của mình ít đi.
Dù sao cũng đã vượt qua mốc 50, thật đáng mừng.
Nguyên Chanh vui vẻ ngắm nhìn chồng vàng lớn hơn trong túi, nở nụ cười hạnh phúc. Đây chính là niềm vui khi tích góp tiền!
Bảy giờ sáng, đồng hồ báo thức vang lên, Nguyên Chanh thức dậy, việc đầu tiên là với lấy điện thoại.
Ừm, lại có một quả trứng đã nở, nhận trứng trước đã.
Tối qua trước khi ngủ, cô học từ vựng cấp bốn, căn giờ ấp thêm hai quả trứng, một con thạch xanh lam và một con thạch xanh lá. Cô đã ký kết một con thạch trái cây xanh lam, nên con mới nở này cô “phóng sinh” đổi lấy mười một đồng vàng sáng lấp lánh, góp thêm vào chồng vàng của mình.
Còn con thạch xanh lục là lần đầu tiên cô ấp được, nên Nguyên Chanh chọn ký kết vì nhiệm vụ mới của cô là ký kết với năm loại ma vật khác nhau , Nguyên Chanh nghi ngờ rằng thạch trái cây có năm màu khác nhau.
Phần thưởng nhiệm vụ này, ngoài một quả trứng và mười đồng vàng, còn có thêm “Mở khóa tính năng thám hiểm sau khi hoàn thành nhiệm vụ”.
Nguyên Chanh hơi tò mò về tính năng thám hiểm này, không biết liệu có phải sẽ cho đám thạch nhỏ của cô ra ngoài đánh nhau hay không?
Nguyên Chanh không thích việc này lắm, vì hầu hết các trò chơi có chiến đấu, dù là tự động hay thủ công, đều sẽ tốn khá nhiều thời gian.
Hiện tại, lý do khiến cô vẫn tiếp tục chơi trò này là vì nó cho cô niềm vui khi tích góp tiền, hoàn toàn không cần phải cày cuốc hay nạp tiền.
Dù vậy, nhiệm vụ tân thủ mới được cập nhật, cô vẫn muốn hoàn thành nó.
Sáng nay, quả trứng vừa nở lại là một thạch trái cây nhỏ, và như mọi khi, Nguyên Chanh chỉ mong nó là một màu chưa từng thấy. Màu vàng chẳng hạn, vì cô đã phóng sinh cho con thạch bùn đầu tiên rồi.
Đáng tiếc, lại nở ra thạch trái cây màu xanh lục, Nguyên Chanh tiếc nuối thả nó đi và nhận lại chín đồng vàng.
Nguyên Chanh nghĩ thầm: Con thạch nhỏ này thật vô dụng! Rõ ràng cô còn cảm thấy nó nhỏ hơn các con khác một chút (chắc là ảo giác).
Phóng sinh con thạch nhỏ chỉ đáng giá chín đồng vàng, Nguyên Chanh lại tiếp tục đặt một quả trứng mới vào tổ ấp rồi thoát game.
Thấy chưa, trò chơi này hoàn toàn không tốn nhiều thời gian, chỉ tốn của cô chưa đến hai phút, và đây cũng chính là lý do cô thích trò này, thật đơn giản và phù hợp với cô.
Sau đó, cô bắt đầu một buổi sáng như thường lệ, thức dậy, vệ sinh cá nhân. Vì thời tiết quá nóng, sau một đêm ngủ dậy, cả người cô đều đẫm mồ hôi, Nguyên Chanh nhanh chóng tắm rửa, tiện tay giặt luôn quần áo vừa thay ra và phơi lên.
Sau khi hoàn tất mọi việc, còn vài phút nữa là đến 7 giờ 30, tiếng gõ cửa vang lên, Nguyên Chanh liền chạy ra mở cửa.
“Chanh Chanh!”
Một túi trái cây được chìa đến trước mặt Nguyên Chanh, trên cùng chính là mấy quả cam tròn xoe.
“Aiya, sao mẹ lại đánh con chứ! Cam lớn mau cho em vào đi, nóng chết mất.”
Giọng nói sôi nổi của một cô gái từ phía sau túi trái cây vang lên. Nguyên Chanh nghiêng người qua một bên, để cô gái mặc chiếc váy ngắn cởi giày và chạy vào nhà.
Đây là em họ của Nguyên Chanh, Nghiêm Xảo Lâm, vì chỉ nhỏ hơn cô có hai tháng, từ nhỏ Xảo Lâm liền không thích gọi chị, chỉ gọi tên cô. Xảo Lâm còn đặt cho Nguyên Chanh vô số biệt danh từ "Chanh Chanh", "Cam Lớn" cho đến "Quả quýt".
Nghiêm Xảo Lâm vừa vào nhà, nhường chỗ cho hai người phía sau.
Nguyên Chanh chào dì và anh họ rồi cúi xuống lấy dép cho bọn họ. Là một cô gái sống một mình, cô không bao giờ dẫn bạn bè về nhà, và những đôi dép dành cho người thân này gần như là đồ chuyên dụng.
“Để chúng ta tự làm, dì có mang bánh bao cho con, vẫn còn nóng đấy, con ăn sáng trước đi.”
Dì kéo tay Nguyên Chanh, thành thạo tìm đôi dép đi trong nhà, đổi giày và sắp xếp đồ mang đến gọn gàng.
Bữa sáng được đặt lên bàn để Nguyên Chanh ăn trước, còn dì thì cất món rau trộn, thịt kho và đồ ăn chế biến sẵn vào tủ lạnh. Sau đó, bà đặt hai quả dưa hấu nhỏ mà Nghiêm Úy Lâm cầm và túi trái cây của Nghiêm Xảo Lâm mang đến vào tủ, tủ lạnh vốn khá trống trải giờ đã đầy ắp.
Nguyên Chanh vừa cắn chiếc bánh bao nóng hổi, vừa nhìn dì bận rộn tới lui, chất đầy tủ lạnh rồi lại kiểm tra gạo mì, khiến cô không khỏi cảm thấy mũi cay cay.
“Dì ơi, đừng bận nữa, ngồi nghỉ một lát đi ạ.”
Sáng nay, cô đã pha sẵn nước chanh bạc hà, và giờ cô rót cho dì, anh họ và em họ mỗi người một ly.
Dì uống nước chanh còn hơi nóng, không ngớt lời khen ngợi: “Chanh Chanh nhà ta thông minh thật, cắt vài lát chanh ngâm nước thế này thật tốt, đâu như con, suốt ngày chỉ uống nước ngọt, sao mà răng không đau cho được.”
Nghiêm Xảo Lâm bĩu môi, liếc mắt định phản bác thì Nguyên Chanh nhanh chóng chuyển chủ đề: “Hôm nay Lâm Lâm không đi học?”
Là một học sinh sắp lên lớp 12, kỳ nghỉ hè của Nghiêm Xảo Lâm chỉ kéo dài có nửa tháng, trường học đã sớm khai giảng.
“Hôm nay là Chủ Nhật mà!”
Nghiêm Xảo Lâm ngay lập tức chuyển sự chú ý, bắt đầu kêu khổ: “Rõ ràng là chúng ta bằng tuổi nhau, tại sao chị đã thoát khổ, còn em thì phải chịu đựng thêm một năm nữa, tại sao chứ!”
Dì nghe vậy liền nghiêm mặt: “Gào cái gì mà gào, trong lớp con là người lớn nhất, thế mà điểm số cũng chẳng hơn được ai.”
Nghiêm Xảo Lâm:……
Mệt mỏi, không còn gì để nói.
Dì lại nói tiếp: “Con nhìn anh trai, nhìn chị gái của con đi, rồi nhìn lại con xem. Đến lúc không thi nổi đại học, con không biết xấu hổ mà cùng bọn họ đi ra ngoài sao?”
Nghiêm Úy Lâm đẩy gọng kính, bình tĩnh nói: “Mẹ, với thành tích hiện tại của Lâm Lâm, chỉ cần làm bài thi ổn định, chắc chắn sẽ vào được một trường đại học.”