Thạch trộn chua cay rất kí©h thí©ɧ vị giác, cô ăn được hơn nửa chén rồi lấy điện thoại ra.
Giờ cũng đủ một tiếng rồi, chắc quả trứng của cô đã nở.
Cô vào lại trò chơi, chọn giao diện căn phòng nhỏ. Nguyên Chanh quen tay nhấn vào cửa để ra ngoài, liền thấy tổ ấp đơn sơ mà cô đã xây.
Nhưng mà…
Quả trứng của tôi đâu rồi? Cái trứng to đùng của tôi đâu?
Nguyên Chanh nhấn vài lần vào tổ ấp, tổ trống không chỉ báo cần bỏ trứng vào ấp, nhưng không thấy quả trứng cô đặt lúc trước đâu cả.
Cô kiểm tra lại nhiệm vụ, thấy nhiệm vụ ấp trứng đã hoàn thành, vậy quả trứng của cô đâu rồi?
Cuối cùng, Nguyên Chanh tìm thấy một vũng (gọi là gì đây?) Ma vật kỳ quái ở góc nhà gỗ, nơi quả trứng đã nở. Cô nhấn vào “vũng bùn” màu nâu giống như đất, nó bắt đầu chuyển động và tụ lại thành hình dạng thạch trái cây, có chút đáng yêu của một ma vật nhỏ.
Nguyên Chanh: Nhìn giống thạch trái cây trong đoạn phim mở đầu ghê, chỉ khác mỗi màu sắc.
Khi nhấn vào ma vật thạch, Nguyên Chanh nghĩ rằng có thể xem tên của nó, nhưng không có, chỉ có ba tùy chọn: “Phóng sinh, Thám hiểm, Khế ước”, trong đó, mục “Thám hiểm” là màu xám, chưa thể chọn.
Nguyên Chanh: Không bán được sao?
Cô chỉ muốn kiếm tiền.
Đột nhiên nhớ ra nhiệm vụ “ấp một quả trứng ma vật” đã hoàn thành và hình như đã có nhiệm vụ mới, Nguyên Chanh tạm thời không để ý đến ma vật thạch, cô quay lại kiểm tra bảng nhiệm vụ.
Quả nhiên, nhiệm vụ mới yêu cầu phóng sinh một con ma vật.
Nguyên Chanh: “…”
Nghèo đến mức này không bằng phóng sinh cô luôn đi.
Nhưng phần thưởng nhiệm vụ này phong phú hơn hai nhiệm vụ trước: ngoài mười đồng vàng và một quả trứng ma vật cố định, còn có một viên đá sinh mệnh.
Nguyên Chanh nhớ rõ đây là một trong những nguyên liệu cần để xây "tổ ấp đơn sơ", nếu cô có thể gom đủ mười cỏ ngôi sao nữa, cô sẽ có thể xây thêm một tổ ấp.
Rõ ràng, trò chơi này khuyến khích người chơi xây thật nhiều tổ ấp và ấp trứng.
Chỉ là không biết cách nào kiếm tiền? Dựa vào nhiệm vụ thôi sao? Thật là bực mình, phần thưởng tiền từ nhiệm vụ rất ít, hai nhiệm vụ trước chỉ cho mười đồng vàng mỗi lần, hơn nữa cửa hàng còn chưa mở, không rõ giá trị của đồng vàng trong game ra sao.
Nhưng nghĩ đến các trò chơi khác, đồng vàng thường là trăm vạn, ngàn vạn. Còn ở đây, mười đồng vàng… nhìn như thế nào cũng không đáng giá, trò chơi này khen thưởng đúng là keo kiệt.
Nguyên Chanh ít chơi game nên không để ý, nếu không đã phát hiện ra nhiều “bug” trong trò chơi này, chẳng hạn, nhân vật của cô từ đầu đến cuối không có cấp độ, cũng chẳng có hệ thống nâng cấp nào.
Ngoài ra, trong các trò chơi nuôi thú cưng, vật nuôi thường có bảng thuộc tính riêng, nhưng ma vật thạch nhỏ của cô thì không.
Dù vậy, hệ thống đơn giản này lại khá hợp với cô. Các hệ thống phức tạp đồng nghĩa với thời gian chơi lâu hơn, mà cô thì không có thời gian, nếu game phức tạp hơn, cô có lẽ đã bỏ qua.
Dù có chút không tình nguyện nhưng nhiệm vụ tân thủ không thể bỏ qua, nếu không hoàn thành sẽ không mở được nhiệm vụ tiếp theo.
Nguyên Chanh đành phóng sinh ma vật thạch của mình, khi xác nhận, một khung thông báo xuất hiện:
[Chúc mừng người chơi tốt bụng đã nhận được 12 đồng vàng (có muốn tắt thông báo này không: Có/Không)]
Hóa ra phóng sinh cũng được tiền sao!
Sao không nói sớm!
Nguyên Chanh lập tức vui vẻ, hai nhiệm vụ trước khi hoàn thành, phần thưởng đều đưa vào túi đồ của cô. Đây cũng là một điểm khó chịu, có trò chơi nào mà đồng vàng lại chiếm chỗ trong túi đồ chứ!
Bất quá chỗ tốt là, trong ô túi đồ, số lượng đồng vàng sẽ hiện thành từng đống nhỏ, khi tăng lên thì đống nhỏ ấy lại lớn hơn một chút. Mặc dù không phải thật, nhưng nhìn một đống vàng óng ánh thế này thì sướиɠ hơn nhiều so với chỉ là một con số lẻ loi.
Thêm vào đó, đồng vàng trong túi đồ có thể xếp chồng lên nhau, một ô cụ thể có thể chứa bao nhiêu thì cô không biết, hiện giờ Nguyên Chanh đã tích được ba mươi hai đồng vàng —— phần thưởng từ nhiệm vụ vừa hoàn thành còn chưa nhận, vì túi đồ đã đầy.
Điều này khiến cô hơi lo lắng, may là chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là sẽ có nhiệm vụ mới xuất hiện, sẽ không làm gián đoạn tiến độ nhiệm vụ tân thủ.
Tạm thời cô có thể không nhận phần thưởng, dù sao thì cô cũng đang có khá nhiều trứng, thiếu cỏ ngôi sao, một viên đá sinh mệnh duy nhất cũng chẳng có ích gì.
Nguyên Chanh đặt thêm một quả trứng vào tổ ấp, tạo ra chỗ trống trong túi rồi mới mở bảng nhiệm vụ ra xem.
Điều khiến cô ngạc nhiên là lần này xuất hiện tới hai nhiệm vụ mới: một là ký kết khế ước với một ma vật, nhiệm vụ còn lại là xây ba tổ ấp.
Khi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, ngoài phần thưởng cố định là một quả trứng và mười đồng vàng, cô còn nhận thêm một phần thưởng nữa: mở khóa nhà kho.
Nhà kho!
Thì ra là còn có nhà kho!
Túi đồ sắp nổ tung cuối cùng cũng có thể cứu vãn!
Cô liếc qua nhiệm vụ thứ hai rồi để đó, vì cái tổ ấp thứ hai còn chưa thấy đâu chứ đừng nói đến cái thứ ba.
Nhưng để hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, cô cần một ma vật để ký kết khế ước. Nguyên Chanh nhìn quả trứng trong tổ ấp còn cần hơn năm mươi phút nữa để ấp xong, rồi lặng lẽ thoát khỏi trò chơi.
Thao tác này thực ra chỉ mất vài phút, nửa chén thạch còn lại… vẫn còn mát lạnh.
Cô ăn nốt phần thạch, rửa chén, vừa mới cầm chén cất vào tủ thì nhận được cuộc gọi từ dì, nói sáng mai sẽ mang ít đồ qua cho cô, hẹn khoảng bảy giờ rưỡi.
Nguyên Chanh vội vàng từ chối, từ nhà dì đến nhà cô mất một tiếng, sáng sớm mang đồ đến cho cô, dì sẽ phải dậy từ sáu giờ, mà còn phải đi xe buýt, hơn nữa cũng không có tuyến đi thẳng, còn phải chuyển xe.
"Không sao đâu!" Dì nói rất dứt khoát, có chút hãnh diện: “Ngày mai Úy Lâm sẽ đưa dì qua, lái xe đi đấy, giờ đó không bị tắc đường, đi rất nhanh.”
Nguyên Chanh ngạc nhiên: "Anh Úy Lâm mua xe rồi ạ?" Nghiêm Úy Lâm là anh họ của cô, con trai cả của dì, hiện đang học nghiên cứu sinh.
Nhà họ Nghiêm còn có Nghiêm Xảo Lâm là em gái, nhỏ hơn Nguyên Chanh vài tháng, lúc ấy khi đăng ký vào tiểu học, trường học yêu cầu phải đủ bảy tuổi, vì Nghiêm Xảo Lâm chỉ thiếu mười ngày nên không được nhận vào trường, đành phải học chậm hơn Nguyên Chanh một khóa, hiện tại vẫn đang phải vùi đầu vào biển bài tập.
Ba năm trước, khi nhà Nguyên Chanh gặp biến cố, dì đã đón cô về nhà, và Nguyên Chanh ở chung phòng với em họ Xảo Lâm.
“Đâu có, tiền đâu mà mua, là xe của thầy nó, để nó lái về, mai lại phải trở về trường.”
Nguyên Chanh nghe xong càng ngượng ngùng hơn. Anh họ hiếm khi có kỳ nghỉ hè, vất vả lắm mới được về nhà nghỉ ngơi, lại phải dậy sớm đưa đồ cho cô.
Nhưng dì luôn có cách khiến cô không thể từ chối, vài câu đã chốt xong chuyện này.
Sau đó bà lại hỏi thăm tình hình cô dạo này, ăn uống thế nào, công việc ra sao, có gặp khó khăn gì không.
Nguyên Chanh lần lượt trả lời, tất cả đều tốt, bà chủ tốt, đồng nghiệp cũng tốt, công việc không mệt, không thiếu tiền.
Khi gác máy, đã hơn nửa tiếng trôi qua. Cô tiện tay giặt bộ quần áo đã thay trong ngày. Sau khi làm xong mọi việc, Nguyên Chanh mới nhớ đến quả trứng trong trò chơi của cô.