Chương 30

Việc các ma vật nhỏ là phe thân thiện khiến cô cảm thấy an tâm hơn một chút.

Nhưng nghĩ đến đám quái vật kia, trong lòng Nguyên Chanh lại trở nên nặng trĩu.

Dù Chân Hân không nói, cô cũng đoán được, lũ quái vật có liên quan đến hắc động ở núi Phúc Lâm. Chính phủ đã có biện pháp ứng phó nhưng vẫn không thể ngăn lũ quái vật thoát khỏi núi Phúc Lâm và tấn công thị trấn Phúc Lâm Sơn.

Vậy còn Lâm Thành thì sao? Cách Phúc Lâm Sơn cũng không xa lắm.

Chạng vạng, Mao Điềm Điềm và Trịnh Nguyệt mang bữa tối đến cho Nguyên Chanh, ngoài mì lạnh còn có thêm ít trái cây.

Thấy Nguyên Chanh khỏe mạnh, Mao Điềm Điềm thở phào nhẹ nhõm, "Cậu không sao là tốt rồi. Nếu vẫn thấy không khỏe thì mai đừng đi làm nữa, để tớ xin phép cửa hàng trưởng cho."

Nguyên Chanh: "Tớ ổn rồi, mai vẫn có thể đi làm."

Cô không còn làm ở cửa hàng lâu nữa, bà chủ, cửa hàng trưởng và đồng nghiệp đều rất tốt với cô, nên cô muốn hoàn thành công việc một cách trọn vẹn.

Đồ ăn vừa được đặt xuống, Mao Điềm Điềm và Trịnh Nguyệt vội nói vài câu rồi đi ngay vì Đồ Hải và Trịnh Gia Hưng đang đợi họ bên ngoài.

Có lẽ do những chuyện hôm nay đã làm cô suy sụp tinh thần, tối hôm đó Nguyên Chanh ngủ không yên giấc.

Cô mơ thấy những ma vật nhỏ trong trò chơi đều biến thành hiện thực, chen chúc trong nhà cô. Những con thạch trái cây đủ màu sắc nhấn chìm cô, Nhung Nhung Cầu thì bay khắp nơi, đập vào tường tạo ra vô số lỗ, khiến hàng xóm đến gõ cửa khiếu nại.

Nguyên Chanh muốn ra mở cửa, nhưng bị những con thạch trái cây chặn lại không thể bước đi, rồi Thạch Cự Nhân nâng cổ lên và đâm thủng trần nhà của cô…

Bị chuông báo thức đánh thức, Nguyên Chanh: …

Cô nằm trên giường, nhìn trần nhà vẫn còn nguyên vẹn, lần đầu tiên tỉnh dậy mà không với lấy điện thoại, nằm yên một lát để lấy lại tinh thần.

Đến cửa hàng, Nguyên Chanh tập trung làm việc, khi nghỉ ngơi, cô chủ động đến gần Mao Điềm Điềm để nghe cô ấy kể chuyện bát quái.

Hai nhóm hành động của bọn họ đều bị chính phủ theo dõi, mọi người không còn muốn trò chuyện thoải mái trong nhóm nữa, có cảm giác như đang bị giám sát, không thể tán gẫu như trước.

Hôm qua Nguyên Chanh không ở cùng bọn họ, nên cô muốn biết liệu bọn họ có thu thập được thông tin gì khác không.

Mao Điềm Điềm nói: "Đồ Hải và Trịnh Gia Hưng quyết định tạm thời ở lại Lâm Thành."

"Điên rồi à?" Trịnh Nguyệt phàn nàn, "Tớ còn đang muốn chạy về quê, hai người bọn họ lại muốn nhích đến gần, nghĩ gì không biết."

Sau sự cố hôm qua, tình cảm giữa vài người bọn họ đã thêm gắn kết, nhưng Trịnh Nguyệt thì sợ lũ quái vật đến phát hoảng, đến mức tình cảm thoáng qua với Tiêu Khải cũng bay biến.

Dù mọi người không nói ra, nhưng ai cũng hiểu ngầm. Nguyên Chanh có thể đoán được lũ quái vật có liên quan đến hắc động ở núi Phúc Lâm thì những người khác cũng có thể đoán ra.

Lâm Thành thật sự quá gần, diện tích lại lớn, dân cư thường trú mấy triệu người, ai dám đảm bảo rằng điểm tấn công tiếp theo của lũ quái vật từ hắc động ở núi Phúc Lâm không phải là Lâm Thành?

"Nhưng mà, nếu cậu về quê, chẳng phải sẽ bị bố mẹ giục cưới à?" Mao Điềm Điềm nói.

Trịnh Nguyệt: …

Cô ấy nghĩ kỹ lại, lũ quái vật cũng không đáng sợ đến thế. Dù gì cũng có hàng triệu người, không thể xui xẻo đến mức gặp phải quái vật được.

Chuyện quái vật tấn công thị trấn Phúc Lâm Sơn hôm qua đang lan truyền rầm rộ trên mạng.

Lâm Thành ở gần đó, nên nhiều người quan tâm đến vụ việc ở thị trấn Phúc Lâm Sơn, Nguyên Chanh nghe thấy đồng nghiệp bàn tán, có người không tin, cho rằng đây là tin giả; cũng có người nhận được tin chính xác, cảm thấy vừa phấn khích vừa sợ hãi, liên tục khẳng định với người khác rằng thông tin là chính xác.

Nguyên Chanh không lấy được thông tin hữu ích nào từ Mao Điềm Điềm, nhưng lại nghe được vài chuyện cô không biết từ đồng nghiệp.

"Cư dân thị trấn Phúc Lâm Sơn phải di dời toàn bộ rồi."

"Mấy thị trấn phía dưới, cả thôn xã, khu dân cư gì đó cũng phải chuyển đi."

"Cả Phúc Lâm Sơn đã bị phong tỏa, nghe nói quái vật là từ núi Phúc Lâm đi ra."

"Thế Lâm Thành chúng ta phải làm sao đây? Khoảng cách cũng không xa mà."

...

Người dân thì hoang mang lo lắng, những ai chưa tận mắt thấy quái vật thì vẫn chưa quá sợ hãi vì họ còn có quân đội, chính quyền Trung Châu đáng tin cậy, sẽ không bỏ mặc người dân được.

Buổi trưa, Nguyên Chanh nhận được cuộc gọi từ dì lớn, bảo cô nên về nhà bà ở, ít nhất là ở đến khi khai giảng.

Nguyên Chanh từ chối, dì lớn khuyên mấy lần nhưng không lay chuyển được, bà liền dặn dò cô chuẩn bị sẵn thức ăn và nước uống ở nhà, cần gì thì gọi điện cho bà.

Chiều tối, sau khi tan làm, Nguyên Chanh thấy nhiều siêu thị đông nghẹt người, rõ ràng phần lớn cư dân Lâm Thành đã nhận được tin và bắt đầu tích trữ nhu yếu phẩm.

Đây có lẽ là thói quen của người dân Trung Châu, khi gặp phải nguy cơ chưa biết trước, đầu tiên là chuẩn bị đủ vật tư, vì điều này mang lại cảm giác an toàn cho mọi người.

Vừa về đến nhà, cửa nhà Nguyên Chanh đã bị gõ, nhìn qua mắt mèo, cô thấy gương mặt anh họ Nghiêm Úy Lâm, mới mở cửa.

"Anh, sao anh lại đến?"

"Đem cho em ít đồ."

Nghiêm Úy Lâm mồ hôi nhễ nhại, lưng áo ướt đẫm. Anh mang hai bao gạo và bột vào tủ bếp của Nguyên Chanh, thêm vài thùng nước tinh khiết, hai thùng lẩu tự sôi, mì ăn liền và các loại thức ăn nhanh.

Nguyên Chanh chạy theo sau muốn giúp, nhưng anh không cho cô động tay.

Cuối cùng, anh đưa một chiếc túi máy tính vào nhà. "Quà khai giảng, thời gian tới anh bận nên có thể sẽ không đưa em đi học, có việc gì thì gọi cho anh, nhớ chưa?"

Nguyên Chanh đưa anh họ một miếng dưa hấu mát lạnh, Nghiêm Úy Lâm thật sự rất nóng, cắm cúi ăn. Nguyên Chanh cúi đầu nhìn túi máy tính trong tay, khẽ hít mũi, "Em có tiền, em đã chọn xong, tháng này làm xong sẽ đi mua."

Cô đã đăng ký vào khoa máy tính của Đại học Lâm, laptop là thứ không thể thiếu. Việc chọn ngành này không phải vì cô thích mà vì điểm thi cao và khoa máy tính của trường là chuyên ngành nổi tiếng, không đăng ký thì cảm thấy lãng phí.

Hơn nữa, nghe nói ngành này có triển vọng nghề nghiệp tốt, Nguyên Chanh không có sở thích đặc biệt nên đã chọn ngành dễ kiếm tiền.

Nghiêm Úy Lâm lại lấy một miếng dưa hấu, vừa ăn vừa cười: "Biết rồi, em gái anh giỏi mà, anh muốn mua cho em, em cứ giữ tiền đó, để mua quần áo mới, ra ngoài ăn uống, xem phim với bạn, đừng suốt ngày ở một mình."

Nói đến đây, anh đổi giọng: "Nhưng dạo này thì ở trường đi, đừng ra ngoài chạy lung tung."

Anh lại dặn một lần nữa: "Có chuyện nhất định phải gọi cho anh."

Nguyên Chanh nhận ra được, anh họ dường như biết điều gì đó, cô thử dò hỏi: "Anh, là vì chuyện ở trấn Phúc Lâm sao?"

"Em cũng biết rồi à?"

Nghiêm Úy Lâm thở dài, gắng gượng an ủi cô em gái: "Đừng sợ, chính phủ đã có biện pháp ứng phó rồi."

Thực tế, tâm trạng của anh không nhẹ nhõm như biểu hiện bên ngoài, là sinh viên ngành sinh học, không lâu trước đó, trường nhận nhiệm vụ khẩn cấp, tất cả các chuyên gia sinh hóa đều tham gia nghiên cứu, thầy của anh cũng là một trong số đó.

Là học trò đáng tin cậy nhất của thầy, anh cùng các sư huynh sư tỷ tham gia hỗ trợ và những thông tin họ biết khiến tất cả cảm thấy nặng nề.

Nghiêm Úy Lâm đến vội vàng, đi cũng vội vàng, còn việc khác phải làm, ăn hai miếng dưa, an ủi Nguyên Chanh vài câu rồi rời đi.