Cô cúi đầu nhìn vào điện thoại, cái biểu tượng đó quả thật… Ừm? Trò chơi đâu rồi?
Nguyên Chanh tròn mắt kinh ngạc, ngón tay lướt qua màn hình, lục tung mọi thứ nhưng biểu tượng trò chơi của cô đã biến mất!
Nưc nhân viên hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Cô bé này phản ứng kỳ lạ thật.
“Không có…” Nguyên Chanh định tìm một cái cớ qua loa, thì ngay trước mắt cô, biểu tượng trò chơi vừa biến mất lại một lần nữa xuất hiện trên màn hình chính.
Nữ nhân viên không ngồi yên được nữa, cô ấy đứng dậy bước tới bên cạnh Nguyên Chanh, dùng giọng điệu vui đùa hỏi: “Điện thoại có giấu bí mật gì sao?”
Vừa lúc cô ấy đi đến, Nguyên Chanh thấy rõ ràng biểu tượng trò chơi lại biến mất.
Nguyên Chanh: … Còn có thể tàng hình nữa.
Nguyên Chanh đã chắc chắn rằng trò chơi này có vấn đề, nhưng vì không ai khác thấy được nên cô ung dung đưa điện thoại ra kiểm tra, tỏ vẻ không có gì bí mật cả.
Dù sao thì trò chơi nó tự giấu đi mà.
Thái độ bình tĩnh của cô khiến nữ nhân viên bắt đầu tự nghi ngờ chính mình. Chẳng lẽ là cô ấy nghĩ quá nhiều? Nếu có bí mật thật sự, thì chắc hẳn Nguyên Chanh đã không chủ động đưa điện thoại ra kiểm tra như vậy.
Người nhân viên nam mặc chế phục đi lấy nước đã lâu mà chưa quay lại, nếu còn không trở lại thì không hợp lý rồi, chẳng lẽ anh ta đi lấy nước tận lầu khác?
Anh ta đẩy cửa bước vào, phá vỡ bầu không khí hơi căng thẳng, giả vờ như không biết gì mà tiếp tục câu chuyện trước đí.
Họ đang nghi ngờ mình, Nguyên Chanh nghĩ thầm trong lòng.
Này cũng rất bình thường, cô chỉ là một học sinh trung học bình thường, chưa từng học diễn xuất, bị người chuyên nghiệp nhìn thấu cảm xúc cũng là điều dễ hiểu.
Chỉ cần giữ bí mật lớn nhất của mình là được.
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, người nhân viên nam như làm theo thủ tục, vừa như ngầm ám chỉ: “Nếu sau này nhớ ra thông tin gì, có thể liên lạc lại với chúng tôi.”
Nguyên Chanh lộ ra vẻ ngập ngừng, anh ta thấy vậy liền nhanh chóng bước ra khỏi phòng, còn nhân viên nữ thì từ từ thu dọn sổ ghi chép, trong khi Nguyên Chanh thì kéo dài thời gian, đi lại một cách chậm chạp.
“Chị ơi, em có thể hỏi một câu được không?”
Với tuổi tác và ngoại hình ngây thơ, Nguyên Chanh trông còn rất trẻ, vừa mới trưởng thành, còn toát lên vẻ học sinh nên mọi người thường nhìn cô như một đứa trẻ, dễ dàng thả lỏng cảnh giác.
Nguyên Tranh mở tin nhắn của Hà Văn Văn gửi: “Chị ơi, có những sinh vật nào khác giống như Nhung Nhung Cầu không?”
Nữ nhân viên lập tức cảnh giác, “Sao em lại hỏi vậy? Em biết cái gì sao?”
Nguyên Chanh cắn môi không nói, nữ nhân viên cố gắng giữ bình tĩnh, dùng giọng điệu nhẹ nhàng để dỗ cô.
Lúc này, Nguyên Chanh giữ kín miệng, không hề hé lộ bất cứ điều gì dù là mập mờ.
Nữ nhân viên bất đắc dĩ, hiện tại cấp trên rất quan tâm đến những sinh vật kỳ lạ không chủ động tấn công con người. Theo thông tin họ nhận được, ở các châu lục khác cũng có xuất hiện những sinh vật kỳ lạ này, cho đến nay, chúng không hề chủ động tấn công con người, mà ngược lại còn đối đầu với những con quái vật ăn thịt người, thậm chí chủ động tấn công chúng.
Nhưng, một khi con người thể hiện sự hung hãn, những sinh vật kỳ lạ này sẽ không ngần ngại phản công.
Chẳng có gì để nói, “kẻ gây sự trước thì là kẻ sai”.
Do đã có người ở các châu lục khác thử nghiệm và thất bại, Trung Châu càng chắc chắn vào phương châm không chủ động tấn công, tích cực tìm kiếm hợp tác.
Tuy nhiên, những sinh vật kỳ lạ này quá ít so với quái vật và xuất hiện rất bí ẩn, rất khó phát hiện.
Cô gái trước mặt có thể có manh mối, tuyệt đối không thể bỏ qua.
Nữ nhân viên do dự một lúc, thử đưa ra một chút mồi nhử: “Chị sẽ nói cho em, nhưng không được kể lại với người khác nhé.”
Nguyên Chanh gật đầu liên tục: “Em biết, em sẽ không nói với ai.”
Nữ nhân viên: “Đúng là có tồn tại những sinh vật tương tự Nhung Nhung Cầu.”
Nguyên Chanh vội hỏi: “Nó trông như thế nào? Hà Văn Văn bọn họ đã thấy phải không? Chúng có tốt không? Có cùng phe với quái vật không?”
“Đúng vậy, bọn họ đã thấy.” Nữ nhân viên nhìn chằm chằm vào mắt Nguyên Chanh, “Đó là một người khổng lồ bằng đá, không phải cùng phe với quái vật, nó đã giúp đỡ các chiến sĩ của chúng tôi.”
Nguyên Chanh: … Quả nhiên là ngươi, Thạch Cự Nhân.
Nhớ lại thời gian một chút, có vẻ như đó là ngày Thạch Cự Nhân thua một trận và trở về tay không, hóa ra là đã đi cứu người.
Nữ nhân viên tiếp tục truy hỏi: “Vậy em có điều gì muốn nói với chị không?”
Nguyên Chanh giả vờ thở phào nhẹ nhõm, che miệng và hạ thấp giọng: “Chị ơi, em cũng từng gặp một thứ kỳ lạ…”
Nữ nhân viên:!
“Ở đâu? Trông như thế nào?”
Nguyên Chanh: “Đó là một thạch trái cây lớn, nó… nó đã chạy mất rồi.”
Dù sao cô cũng là Công Chúa thạch trái cây, kéo một con thạch trái cây ra làm bình phong cũng không sao.
Nguyên Tranh ngồi trong phòng hỏi chuyện vừa rồi, trên bàn trước mặt có một dĩa trái cây với những miếng dưa hấu đã được cắt, quả đào vừa rửa sạch, những quả vải mọng nước, thậm chí còn có cả một chén kem bốc hơi mát lạnh.
Nữ nhân viên vừa nãy hỏi chuyện giờ đã trở thành “chị gái” thân thiết của Nguyên Chanh, như một người bạn thân, ngồi bên cạnh Nguyên Chanh, thân thiết mời cô ăn trái cây: “Chanh Chanh, đừng ngại nhé, mùa hè thì phải ăn kem, thử miếng dưa hấu đi, ngọt lắm.”
“Cảm ơn chị Hân.” Trước sự niềm nở của cô ấy, Nguyên Chanh đành phải xiên một miếng dưa hấu và cho vào miệng.
Ngon thật! Dưa hấu đã được ướp lạnh, giòn và ngọt.
Chân Hân đưa kem cho Nguyên Chanh, nhìn cô ăn được vài thìa, rồi mới cười nói: “Ngon không? Kem ở căng-tin bọn chị đặc biệt ngon, mỗi ngày đều hạn chế số lượng.”
Ngon thật, khi ba mẹ cô còn sống, cô cũng từng được ăn loại kem đắt tiền với hương vị tinh tế thế này.
Nhìn thấy Nguyên Chanh ăn vui vẻ, Chân Hân khẽ thở phào, lấy máy tính bảng ra, mở một hình ảnh: “Chanh Chanh, em giúp chị xem nào, thạch trái cây mà em gặp trông có giống như vậy không?”
Nguyên Chanh nhìn qua, à… đây chẳng phải là Tiểu Hồng sao?
Không đúng, không phải Tiểu Hồng của cô, mà là một loại thạch trái cây màu đỏ cùng loài khác.
“Cái em gặp là màu xanh lam.” Nguyên Chanh nói.
Dù sao Tiểu Lam cũng là ma vật mà cô đã ký khế ước đầu tiên, nếu muốn lôi một con thạch trái cây ra làm bình phong, đương nhiên sẽ nghĩ đến nó đầu tiên.
Chân Hân vội vàng ghi chép lại thông tin này, thạch trái cây còn có các màu sắc khác.
Trong cơ quan của họ có một cuốn sách ghi chép, được chia thành hai tập. Một tập ghi lại thông tin về những quái vật có xu hướng khát máu, chủ động tấn công con người. Tập còn lại ghi lại những sinh vật kỳ lạ trung lập thân thiện với con người như Thạch Cự Nhân, Nhung Nhung Cầu, thạch trái cây. Thông tin mà cô ấy và đồng nghiệp thu thập sẽ được báo cáo và điền vào hai cuốn sách để hướng dẫn cho các chiến sĩ trong nhiệm vụ của bọn họ.
Hình ảnh thạch trái cây màu đỏ mà Chân Hân cho Nguyên Chanh xem thực ra không phải do chính Trung Châu chụp mà có nguồn gốc từ Đông Châu, nơi đã cung cấp một bài học kinh nghiệm trái ngược cho Trung Châu.
Giống như Thạch Cự Nhân dẫm chết hai con quái vật để cứu người, rõ ràng thạch trái cây màu đỏ đã giúp một đội lính của Đông Châu đánh bại quái vật. Sau khi đánh xong, cấp trên của họ ra lệnh, đội lính này đã phản công lại thạch trái cây màu đỏ, cố gắng bắt nó.
Kết quả là đội lính hiện vẫn còn nằm trong bệnh viện, thạch trái cây màu đỏ có thể phun chất nhờn từ cơ thể, chỉ cần một giọt nhỏ rơi vào cơ thể người, nó sẽ nhanh chóng đốt cháy thành một lỗ thủng.