Nguyên Chanh đưa điện thoại lại cho Trịnh Gia Hưng, sau đó chụp một tấm ảnh con quái vật bên ngoài cửa kính.
“Chanh Chanh, cậu làm gì vậy?”
Nguyên Chanh gửi bức ảnh vào nhóm "001" và nhờ Gia Hưng chuyển tiếp đoạn video. Bức ảnh và video đã ngay lập tức khiến mọi người trong nhóm - Triệu Anh Kiệt và những người khác - xôn xao. Stud thậm chí tag từng người, hỏi bọn họ đang ở đâu.
Đồ Hải chia sẻ vị trí trong nhóm, Trịnh Gia Hưng vẫn còn không rõ tình huống: “Chẳng phải chúng ta muốn lặng lẽ hành động sao? Không đi bệnh viện nữa hả?”
Mao Điềm Điềm lẩm bẩm: “Này thì còn lặng lẽ kiểu gì nữa.”
Cô ấy bước đến cạnh mẹ cô bé, lấy điện thoại ra và hào hứng nói: “Chị, cho em xin WeChat với nhé.”
Nếu em gái này còn có thế gặp Nhung Nhung Cầu, cô ấy cũng muốn nhặt một con.
Nếu Nhung Nhung Cầu của cô bé có anh chị em hay bạn bè nào, thì hãy giới thiệu cho cô ấy, cam đoan cô ấy sẽ là một người chăm sóc thật lòng.
Nguyên Chanh và Đồ Hải đều có chung suy nghĩ, hiện tại hành động của bọn họ không thể tiếp tục được nữa. Nhung Nhung Cầu của cô bé lai lịch không rõ ràng, nếu báo cáo lên, chắc chắn chính phủ sẽ điều tra, còn bọn họ những người xen lẫn bên trong, cũng không biết sẽ như thế nào.
Bịn họ chỉ có thể tranh thủ lúc chính phủ chưa chú ý, cố gắng lấy thêm thông tin từ Triệu Anh Kiệt và những người khác.
Quả nhiên, khi biết tất cả bọn họ đều đang ở thị trấn Phúc Lâm, Stud không còn giữ được bình tĩnh.
Nguyên Chanh, Mao Điềm Điềm, và Trịnh Nguyệt chỉ là đồng nghiệp của Triệu Anh Kiệt và Tiêu Khải, cùng lắm chỉ được xem là bạn bè. Nhưng Đồ Hải và Trịnh Gia Hưng lại là bạn từ thuở nhỏ của Stud. Trước khi mạo hiểm, Stud đã bật chia sẻ vị trí cho Đồ Hải, đủ để thấy anh ta tin tưởng hai người này đến mức nào.
Hiện tại, khi hai người bạn vì mình mà dấn thân vào nguy hiểm, nếu Stud vẫn còn ngồi yên thì thật lạ.
Đầu tiên anh ta mắng họ một trận, sau đó nhấn mạnh rằng họ phải chuẩn bị vũ khí, nếu có thể trốn được thì trốn, tuyệt đối không làm anh hùng mà ra ngoài mạo hiểm, bởi lũ quái vật miễn nhiễm với vũ khí nóng!
Nguyên Tranh: .....!
Thì ra là vậy, khó trách những cảnh vệ và chiến sĩ đều không nổ súng, vì bắn cũng vô ích.
Thật không ổn chút nào.
Nguyên Tranh và Đồ Hải nhìn nhau, trong đầu hiện lên hàng loạt vấn đề phát sinh từ thông tin này. Nếu vũ khí khoa học kỹ thuật hiệu quả, thì dù lũ quái vật có đông đến mấy cũng sẽ bị tiêu diệt. Nhưng chúng chỉ có thể bị tấn công bằng vũ khí lạnh, nghĩa là con người phải đương đầu bằng đao kiếm thực sự.
Đồ Hải lại nhắc đến cô bé và Nhung Nhung Cầu trong nhóm, hy vọng có thể nhận được một số thông tin liên quan.
Ngay cả Hà Văn Văn, người ít khi lên tiếng, cũng không chịu được mà xuất hiện, hỏi: “Chỉ là một quả cầu trắng lớn thôi à? Không có gì khác? Nó nghe lời con người sao?”
Đồ Hải cau mày suy nghĩ, ý của bọn họ là trước đây bọn họ từng gặp những sinh vật khác giống Nhung Nhung Cầu?
Nguyên Chanh cảm thấy hoang mang, còn có cái gì? Là thạch trái cây? Hay là Độn Độn Chuột trốn trốn tránh tránh kia? Đừng nói là Thạch Cự Nhân nhé, to lớn như vậy, chẳng lẽ không ai thấy sao?
Trịnh Gia Hưng không nhịn được nữa, hỏi trong nhóm: “Rốt cuộc các cậu đã trải qua chuyện gì, đừng nói là té ngã nữa, các cậu nghĩ chúng tôi là ngốc à?”
Đồ Hải phối hợp nói: “Giờ tình hình đã thế này rồi, che giấu chúng tôi có nghĩa lý gì, trên mạng toàn là video, ảnh chụp, thậm chí có người đang phát trực tiếp, miệng của mấy vạn người trong thị trấn, liệu có thể chặn được không?”
Stud: “Chúng tôi phải xin phép trước đã.”
Câu nói này xem như đã thừa nhận rằng bọn họ đang bị hạn chế không được phép nói lung tung.
Một lúc sau, Stud mới trả lời: “Sẽ có người đến đón các cậu.”
Chỉ chưa đến năm phút sau khi tin nhắn được gửi, hai chiếc xe quân sự đã dừng trước cửa hàng. Hai người mặc chế phục dẫn theo vài chiến sĩ được trang bị đầy đủ xuống xe, tiêu diệt vài con quái vật đang dán bên ngoài cửa kính rồi gõ cửa.
Đây là lần đầu tiên Nguyên Chanh ngồi trên loại xe này, bọn họ bị tách ra ngồi riêng trên xe, nghe nói cô bé bị bệnh, một nữ quân nhân dịu dàng an ủi cô, gọi bác sĩ đi cùng đến kiểm tra tình trạng của cô bé.
Thật đúng lúc, bọn họ vốn muốn lẻn vào bệnh viện Phúc Lâm để tìm hiểu tình hình, tưởng chừng đã bỏ cuộc, ai ngờ lại được xe quân sự đưa vào trong.
Chẳng trách bệnh viện không nhận thêm bệnh nhân, toàn bộ bệnh viện đã bị trưng dụng. Trên đường đi, Nguyên Chanh nhìn thấy rất nhiều người bị thương, thậm chí khi đến nơi, vẫn liên tục có xe chở người bị thương đến.
Nguyên Chanh được đưa vào một phòng, có hai người mặc chế phục, một nam và một nữ, tiến hành hỏi chuyện cô.
Nguyên Chanh khai báo mọi thứ, trừ những thông tin liên quan đến trò chơi, cô không biết mình có nên nói hay không.
Điều này khiến cô do dự, nam nhân viên hỏi chuyện nhanh chóng nhận ra sự che giấu của cô, liền đưa mắt ra hiệu cho đồng nghiệp, “Chờ chút, tôi đi lấy ly nước.”
Anh ta rời khỏi phòng, còn nữ đồng nghiệp thì đặt bút xuống, duỗi tay thả lỏng, mỉm cười bắt chuyện với Nguyên Chanh: “Em gái, nghe nói em là sinh viên trường Lâm Đại? Giỏi ghê ha.”
Nguyên Chanh ngượng ngùng cười: “Em còn chưa nhập học.”
Nữ nhân viên thấy cô căng thẳng, liền an ủi: “Chúng tôi có quy định, khi hỏi chuyện phải có ít nhất hai người, nhân lúc anh ấy đi lấy nước, chúng ta thư giãn một chút nhé.”
Nguyên Chanh trong lòng có điều che giấu, không thể thả lỏng. Cô nhớ lại lần trước khi cố gắng chia sẻ trò chơi với Mao Điềm Điềm và thất bại, trong đầu nảy sinh một ý tưởng.
“Chị…”
“Sao thế?”
Nữ nhân viên lập tức phấn chấn, đây là muốn chia sẻ bí mật sao? Quả nhiên, cô ấy vẫn là người dễ tạo thiện cảm và đáng tin cậy nhất.
Nguyên Chanh lấy điện thoại ra: “Chị có cần đăng ký lại lịch sử trò chuyện không? Em có thể chụp màn hình cho chị.”
Nữ nhân viên: ?
Chỉ vậy thôi?
Chưa kịp trả lời, Nguyên Chanh đã tự mở khóa điện thoại, đưa màn hình cho cô ấy xem.
Nữ nhân viên cảm thấy kỳ lạ, theo bản năng chăm chú xem, cô ấy nghi ngờ liệu cô bé này có đang ngầm ám chỉ điều gì không.
Tim Nguyên Chanh đập thình thịch, điện thoại của cô chỉ có vài ứng dụng, biểu tượng trò chơi nằm ngay trên màn hình chính, kế bên biểu tượng WeChat, cô muốn thử xem nữ nhân viên này sẽ có phản ứng gì.
Nhưng nữ nhân viên không có phản ứng gì.
Cô ấy bấm vào biểu tượng WeChat, rất lịch sự chỉ xem các tin nhắn trong nhóm rồi trả điện thoại lại cho Nguyên Chanh.
Nguyên Chanh mờ mịt mà nhận lấy điện thoại, thế là hết rồi sao? Không phát hiện ra điều gì sao? Có phải do trò chơi ngụy trang quá tốt không?