Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dị Giới Xâm Lược: Tôi Dựa Vào Trò Chơi Nuôi Trứng Để Phát Tài

Chương 26

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đồ Hải quay lại nhìn cửa kính, có lẽ vì bọn họ đã rời xa cánh cửa, lũ quái vật ngoài cửa đã bay đi phần nhiều, chỉ còn bốn, năm con vẫn không ngừng đâm vào cửa.

Làm bạn thân lâu năm, Trịnh Gia Hưng hiểu rất rõ hai người bạn của mình, anh ta cảnh giác nhìn Đồ Hải: “Cậu định làm gì?”

Ánh mắt của Đồ Hải từ những con quái vật ngoài cửa kính chuyển đến Nhung Nhung Cầu trong lòng cô bé, “Có thể thử xem nó có nghe lời chủ nhân để tấn công hay không.”

Trịnh Gia Hưng hét lên một tiếng: “Anh không định thả quái vật vào đây chứ?”

Những người khác đều sợ hãi, kinh ngạc mà nhìn Đồ Hải, những con quái vật đó ăn thịt người, mọi người tránh còn không kịp, vậy mà anh ta còn muốn thả chúng vào?!

"Không được!" Chủ tiệm lấy khăn sạch che đầu, từ chối thẳng thừng, "Đây là cửa hàng của tôi, anh không được cho quái vật vào."

Trịnh Nguyệt sợ hãi đến mức run rẩy, hai mắt rơm rớm: "Đừng, đừng, chúng ta gọi cảnh sát đi…"

Mao Điềm Điềm ôm vai cô ấy an ủi: "Người cầm súng bên ngoài có thể là cảnh sát, chờ họ giải quyết hết đám quái vật bên ngoài là chúng ta sẽ an toàn thôi."

Cô ấy không ủng hộ gọi cảnh sát, cũng không đồng ý để Đồ Hải cho quái vật vào trong.

Nguyên Chanh trầm ngâm im lặng, cô chỉ muốn tìm một chỗ không có ai, mở điện thoại đăng nhập vào game, nghiên cứu kỹ càng một chút.

Không có ai đồng ý, mẹ của cô bé cũng ôm chặt con của mình, cảnh giác nhìn Đồ Hải.

Trịnh Gia Hưng vỗ vai anh ta, khẽ động vào vết thương khiến anh ta đau đến nhe răng trợn mắt, "Người anh em, chúng ta ở yên đi, cậu xem, chúng ta ở đây ai cũng bị thương, yếu đuối, nhỏ thì bị bệnh, không chịu nổi lăn lộn nữa đâu."

Đồ Hải vò đầu, bực bội: "Vậy chúng ta không làm gì cả sao? Ngồi chờ chết à?"

Trịnh Nguyệt không hiểu tại sao anh ta lại nhất định muốn làm gì đó, bọn họ chỉ là dân thường, chẳng phải cứ chờ cứu viện đến là được sao?

Huống chi, bên ngoài đã có người cầm súng gác cửa, cho dù không phải cảnh sát thì cũng là người của chính phủ, ngay cả những người đó còn không làm được gì, vậy bọn họ có thể làm gì?

Nghe nhắc đến người bên ngoài, Nguyên Chanh chợt nhớ ra: "Mọi người có nghe thấy tiếng súng không? Hình như bọn họ chưa từng nổ súng."

Cho dù lo ngại gây thương tích cho dân thường nên không dám tùy tiẹn nổ súng, nhưng ít nhất bọn họ cũng có thể bắn chỉ thiên. Khi đàn quái vật vừa tràn tới, chúng đông nghẹt cả trời, chỉ cần bắn vài phát cũng có thể gϊếŧ được vài con.

Mọi người ngạc nhiên trước câu hỏi của cô, không nổ súng sao?

Người mẹ kia lưỡng lự nói: "Tôi hình như có nghe thấy một, hai tiếng, lúc đầu…"

Mọi người kiểm chứng lại với nhau, ngoài lời của người mẹ nói nghe thấy tiếng súng, những người còn lại đều không nghe thấy.

Thật kỳ lạ, rõ ràng là có vũ khí, tại sao lại không bắn?

Đồ Hải đi đến cửa, nhìn ra ngoài qua cửa kính.

Chủ tiệm sợ anh ta mở cửa cho quái vật vào, liền chạy theo, nhưng vừa đến gần, đám quái vật bên ngoài lập tức gia tăng cường độ đập cửa, một số con ở xa cũng bay tới.

Đồ Hải nói: "Quái vật thích máu, anh vào đi."

Chủ tiệm vội vàng chạy vào, không dám lại gần cửa kính nữa.

"Chanh Chanh, cậu định làm gì?" Mao Điềm Điềm kéo Nguyên Chanh lại.

Nguyên Chanh đáp: "Tớ muốn ra ngoài xem tình hình thế nào."

Mao Điềm Điềm nhỏ giọng nói: "Cậu để mắt đến Đồ Hải, đừng để anh ta làm gì dại dột."

Nguyên Chanh gật đầu, cùng với Đồ Hải một trái một phải bám vào cửa kính nhìn ra ngoài.

Bên ngoài, cảnh tượng chiến đấu khốc liệt, những người không kịp chạy vào nhà đều bị quái vật vây đánh, một khi bị thương, mùi máu tanh sẽ càng thu hút nhiều quái vật, tạo thành một vòng tuần hoàn ác tính.

Các cửa hàng hay cư dân gần đó dù muốn cứu người, nhưng nhìn thấy những nạn nhân bị quái vật bao phủ kín mít, họ cũng mất hết can đảm để mở cửa.

Hiện tại, bên ngoài lại tập trung nhiều nhất là những người mặc chế phục - những người lúc đầu đã nhắc nhở họ trốn đi.

Họ là những người phản ứng đầu tiên, nhưng lại là những người cuối cùng tìm nơi trú ẩn, thậm chí còn không hề lẩn tránh, cố gắng cứu giúp những người bị thương.

Tuy nhiên, quái vật quá đông, chúng có cánh và biết bay, trong khi khả năng chống trả của con người rất hạn chế, máu đổ khắp đường phố, một số chiến sĩ cả người đầy máu mà nằn trên mặt đất, không rõ sống chết.

Nguyên Chanh siết chặt nắm tay, cô không biết nên làm cái gì bây giờ, như thể cô nên làm gì đó, nhưng lại bất lực.

Đột nhiên Đồ Hải nói: "Cứu viện đến rồi."

Nguyên Chanh nhìn sang, quả nhiên thấy vài chiếc xe quân sự từ đầu phố chạy tới, các chiến sĩ trang bị đầy đủ nhảy xuống xe, nhanh chóng tản ra, lập đội hình tấn công quái vật, tổ chức cứu viện, đưa người bị thương lên xe cứu chữa.

Những chiến sĩ trong xe phía trước đã bắt đầu hành động, phía sau còn có xe quân sự không ngừng tiến đến.

Vừa rồi là bị đánh không kịp trở tay, nhưng nếu so về nhân lực, Trung Châu chưa bao giờ thiếu người.

Quái vật không phải không gϊếŧ được, nếu không có đôi cánh linh hoạt, bất kỳ ai cũng có thể gϊếŧ được những con quái vật nhỏ.

Nhìn thấy những người bị thương được đưa đi, Nguyên Chanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại dâng lên sự nghi ngờ mới: "Bọn họ vẫn chưa nổ súng."

Cũng không sử dụng vũ khí nào khác, chỉ đơn giản là dùng dao găm, xẻng công binh hay những loại vũ khí lạnh.

Chắc chắn có lý do, Đồ Hải mơ hồ cảm thấy lý do đó mới là mối nguy thực sự.

Giờ đây, có lẽ thực sự là nên chờ cứu viện thôi, các chiến sĩ bên ngoài mang đến cho bọn họ cảm giác an toàn rất lớn. Trịnh Nguyệt cũng bớt sợ hãi hơn, lấy điện thoại gọi cho ba mẹ, vừa gọi vừa khóc.

"Thật mà, thật sự có quái vật, con lừa ba mẹ làm gì chứ?"

"Con không chạy lung tung, con đang nghỉ phép đàng hoàng mà…"

"Con không yêu đương thì sao? Không kết hôn là bị bệnh tâm thần à? Nếu cảm thấy mất mặt thì đừng nhận con nữa, coi như con đã chết đi!"

Cô ấy tức giận cúp máy, ôm mặt khóc.

Nguyên Chanh và Mao Điềm Điềm nhìn nhau, cũng không dám nói gì.

Trịnh Gia Hưng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh bọn họ, đưa điện thoại ra cho bọn họ xem, đã có người đăng tải video về quái vật lên mạng.

Trấn nhỏ này nằm sát núi Phúc Lâm, cách thành phố tỉnh lỵ Lâm Thành không xa, dân số thường trú trên năm mươi ngàn người.

Những người ở đây đã chạy trốn trong tình huống cấp bách, có thể trốn thoát khỏi quái vật chính là thắng lợi, nhưng một số người vốn đã ở trong nhà mình, hoàn toàn an toàn, liền có tâm trạng làm những việc khác, chẳng hạn như quay video quái vật và đăng lên mạng để thu hút sự quan tâm, lượt thích.

Một video đặc biệt dài, quay từ lúc quái vật bắt đầu tấn công trấn nhot, người quay dường như ở trên cao, trong khung hình là một đám mây đen từ xa tới gần, âm thanh nền là tiếng kêu chói tai của quái vật và tiếng loa cảnh báo hòa vào nhau, trên đường phố mọi người hoảng loạn chạy trốn.

Đám mây đen bao phủ bầu trời trấn nhỏ, máy quay hướng về một nhóm quái vật, ngoại hình xấu xí của chúng bị che khuất bởi một loạt bình luận như "Ác quỷ lùi đi", "Bình luận hộ thể", bình luận che đậy, Nguyên Chanh tắt bình luận, phía sau chính là những cảnh tượng mà bọn họ tận mắt chứng kiến, quái vật tấn công người đi đường, từng cảnh tượng thảm khốc diễn ra.

Toàn bộ video như mở đầu một bộ phim thảm họa tận thế chân thực, nếu người quay không khẳng định rằng đây là sự thật.
« Chương TrướcChương Tiếp »