Chương 23

Đông Nhạc là tên thật của "Stud", có lẽ vì thấy tên mình không đủ oai, trước đó trong buổi phát sóng hành động, mọi người đều gọi anh ta bằng tên trên mạng.

Trịnh Gia Hưng và Đồ Hải vừa đến, "Stud" ngay lập tức mất tên trên mạng.

“Bệnh viện Phúc Lâm?”

Nguyên Chanh nhíu mày, cô có cảm giác như đã nghe qua cái tên này ở đâu đó. Đúng rồi, có một người bạn học của cô, mẹ cậu ấy làm việc ở bệnh viện Phúc Lâm, quê cậu ấy cũng ở thị trấn nơi bệnh viện đó tọa lạc.

Cô đưa thông tin này cho Đồ Hải và Trịnh Gia Hưng, “Hay là để tôi liên lạc với cậu ấy trước?”

Đồ Hải hỏi: “Em sẽ nói như thế nào?”

“Tôi sẽ nói bạn bè hẹn nhau đi leo núi, nhớ ra nhà cậu ấy gần đó, hỏi xem cậu ấy có muốn đi cùng không.”

Đồ Hải gật đầu: “Được.”

Nguyên Chanh tìm tài khoản QQ của người bạn đó và gửi tin nhắn.

Người bạn ấy rất ngạc nhiên khi thấy Nguyên Chanh tìm cậu, sau khi đọc tin nhắn, lập tức gửi một loạt tin nhắn trả lời:

“Đừng đi, núi Phúc Lâm đã bị phong tỏa, không cho lên đó đâu.”

“Nhanh về đi, nói với bạn của cậu luôn, gần đây sẽ không mở cửa.”

“Thời tiết quá nóng, cố gắng đừng ra ngoài lung tung, ở nhà cho an toàn.”

Nguyên Chanh giả vờ không biết gì, thử hỏi thêm vài câu nhưng không nhận được thông tin gì hữu ích, người bạn ấy chỉ liên tục khuyên cô không nên đi và mau chóng về nhà.

Nguyên Chanh giả vờ như bị cậu ấy thuyết phục, “Vậy được rồi, không đi leo núi nữa, tôi có một người bạn hình như bị say nắng một chút, tôi nhớ mẹ cậu làm việc ở Bệnh viện Phúc Lâm phải không? Bệnh viện đó có xa không? Chúng tôi sẽ đưa cô ấy đi xem.”

Người bạn đó mất một lúc lâu mới trả lời cô: “Đừng đi, bệnh viện vừa tiếp nhận hai bệnh nhân truyền nhiễm, đang khử trùng toàn viện, đã không tiếp nhận bệnh nhân, các bệnh nhân đều được chuyển đến bệnh viện khác gần đó rồi. Các cậu cứ đến bệnh viện kia đi, cũng không xa đâu, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu…”

Nguyên Chanh không xem tin nhắn phía sau, cô chuyển tin nhắn đó cho Trịnh Gia Hưng.

Không cần thảo luận, bọn họ gần như đã xác định rằng Bệnh viện Phúc Lâm chắc chắn có vấn đề, và chuyến đi này có vẻ đã tìm đúng nơi rồi.

Xe chạy một lúc, lần lượt đón được Mao Điềm Điềm và Trịnh Nguyệt, Nguyên Chanh và Trịnh Gia Hưng đã chia sẻ những thông tin này với họ.

Trịnh Nguyệt nghe xong: “Nếu thật sự là bệnh truyền nhiễm thì sao?”

Mọi người: ……

Mao Điềm Điềm bị mở mang tư duy, suy nghĩ một lúc: “Có lẽ bọn họ bị chó cắn, mắc bệnh chó dại, nên không muốn chúng ta đến xem bọn họ.”

Nguyên Chanh: “Bệnh chó dại không phát bệnh nhanh như vậy đâu.”

Đồ Hải: “Tìm một số hiệu thuốc gần đây, tôi sẽ đi mua vài bộ đồ bảo hộ.”

Trịnh Nguyệt chỉ nói vậy cho vui, cô ấy và Mao Điềm Điềm cũng không nghĩ nghiêm trọng quá, hai người vẫn rất thoải mái, trò chuyện một lúc không có đầu mối, từ video trên mạng nói đến video hài hước, Mao Điềm Điềm lấy điện thoại ra: “Tôi nói với mọi người, sáng nay tôi xem một video cực kỳ hài hước, cười chết tôi rồi, để tôi cho mọi người xem.”

Trịnh Nguyện đã xem qua, cười nói: “Thật sự rất hài hước, nhưng hài hước nhất là, Điềm Điềm cô ấy xem video trong khi đánh răng, cười phun hết cả ra.”

Mao Điềm Điềm kêu lên: “Trịnh Nguyệt! Đã nói không bán đứng tớ mà!”

Video còn chưa xem, những người khác trong xe đã cười rộ lên.

Mao Điềm Điềm mặt đỏ bừng, chia sẻ video vào nhóm nhỏ, thúc giục Nguyên Chanh: “Nhanh xem nhanh xem, cực kỳ hài hước, tôi lần đầu nhìn thấy một con chim chửi hay như vậy, không biết là loại chim gì…”

Nguyên Chanh nín cười mở video, là một thanh niên trẻ tuổi đang đuổi theo một con chim, chính xác hơn là con chim đang đuổi theo cậu ta… với ổ bánh mì trên tay, vừa đuổi theo vừa chửi rủa, thật sự là chửi rủa, nói tiếng người ấy, toàn là lời chửi bới, còn có cả giọng địa phương, Nguyên Chanh chưa từng nghe nhiều lời chửi như vậy.

Nó còn chê ổ bánh mì mà cậu ta mua không ngon nữa!

Những người khác trong xe đang nhiệt tình bàn luận về video, con chim chửi mắng người kia là giống loài gì, mọi người đều cho rằng chắc chắn đó là một loại vẹt.

Trịnh Gia Hưng hứng thú nói rằng, lần sau anh ta cũng muốn nuôi một con, cần chửi nhau thì để con chim nhà anh ta chửi.

Trịnh Nguyệt nói con chim đó biết chửi chắc chắn là do chủ của nó dạy, nếu chủ không biết chửi, chim làm sao học được?

Mao Điềm Điềm nhìn video lại cười một lần nữa: “Nhưng người này nói khi cậu ấy nhặt được con chim này, nó đã biết chửi rồi, mà dạy nó cái khác thì nó không học, chỉ học chửi thôi.”

Trịnh Gia Hưng: “Chắc chắn là chiêu trò, nếu không làm vậy, ai mà xem video của cậu ấy chứ.”

Mao Đièm Điềm: “Cũng đúng, cư dân mạng đều gọi con chim này là ‘chim giận dữ’, nhiều người muốn học mắng chửi từ con chim này, cười chết tôi luôn… Nguyên Chanh, sao cậu không cười? Cậu không cảm thấy buồn cười sao?”

“Tớ đã cười rồi.” Nguyên Chanh nhìn video, cố gắng hồi tưởng, “Tớ cảm thấy con chim này hơi quen quen, hình như đã thấy ở đâu đó.”

Trịnh Nguyệt nói: “Cậu là học bá, nhất định đã nhìn thấy trong sách rồi.”

Trong sách? Không phải.

Nguyên Chanh lặng lẽ mở game, con chim đỏ chửi bới trong video giống hệt một con ma vật của cô.

Cô mở sách khế ước ra, tìm trang có hình con chim đỏ, vừa nhìn thấy cô, Bạo Bạo Điểu lập tức chạy tới trước mặt cô, ríu rít.

Trước đây Nguyên Chanh luôn nghĩ Bạo Bạo Điểu đang làm nũng với cô, tìm cô nói chuyện, giờ xem xong video… Liệu có khả năng nào, thực ra là nó đang chửi cô không?

Nguyên Chanh lắc đầu, xua đi suy nghĩ hơi buồn cười đó, so sánh một chút, Bạo Bạo Điểu của cô thật sự rất giống với con chim chửi người trong video.

Có lẽ nhà thiết kế game chỉ tiện tay sao chép từ các loài chim ngoài đời thật, Nguyên Chanh nghĩ như vậy, đồng thời phóng sinh hai con ma vật mới nở ra, lấp đầy hai quả trứng vào tổ ấp.

Đồ Hải lái xe rất ổn, mấy thanh niên trò chuyện suốt đường đi, tâm trạng cũng khá thoải mái.

Ra khỏi thành phố lên cao tốc, khi gần đến địa điểm, tiếng cười nói trong xe dần dần im bặt.

Đồ Hải: “Không ổn.”

Trịnh Nguyệt căng thẳng hỏi: “Sao vậy?”

“Rất nhiều xe quân đội…” Nguyên Chanh ngồi ở vị trí gần cửa sổ xe, nhìn những chiếc xe quân đội lao vù vù bên cạnh, lòng nặng trĩu.

Trịnh Nguyệt nắm chặt tay, cảm thấy cả người rợn rợn: “Có thật là có bệnh truyền nhiễm không? Hay là chúng ta về trước hỏi thăm một chút.”

Cô ấy có hơi thích Tiêu Khải, nhưng… nếu cô ấy cũng bị lây bệnh, thì cũng không thể giúp Tiêu Khải cái gì, hai người cũng không thể nằm chung trên một giường bệnh.

Lúc này, ngược lại là Mao Điềm Điềm an ủi cô ấy: “Không sao đâu, Đồ Hải đã mua đồ bảo hộ rồi mà? Một lát nữa xem sao, nếu vấn đề nghiêm trọng, chúng ta sẽ không vào.”

Trịnh Nguyệt nắm chặt tay Mao Điềm Điềm, trông có vẻ vẫn rất lo lắng.

“Chúng ta đang đi về hướng núi Phúc Lâm.” Nguyên Chanh đột nhiên lên tiếng.

Trước mặt có một ngã rẽ, theo biển chỉ dẫn, bên trái là đi về núi Phúc Lâm, bên phải dẫn đến thị trấn, tức là nơi có bệnh viện Phúc Lâm mà bọn họ sắp đến, những chiếc xe quân đội đó đều rẽ sang trái.