Bọn họ không giống như mấy người Nguyên Chanh đều đang lo lắng, cả hai đều phấn khích vô cùng, trông như thể vừa phát hiện ra một bí mật lớn và không thể chờ đợi để tham gia vào, thậm chí còn hối hận vì đã không đi cùng bạn bè.
Mặc dù Nguyên Chanh và nhóm của cô cũng lo lắng cho Triệu Anh Kiệt và những người khác, nhưng lo lắng có giới hạn. Đây là Trung Châu của bọn họ, không loạn lạc như các châu khác. Hành vi của Triệu Anh Kiệt và nhóm của anh ta cùng lắm chỉ nhận một chút hình phạt, không đến mức đe dọa đến an toàn cá nhân.
Có lẽ bây giờ bọn họ đang chịu một buổi giáo dục phê bình.
Mao Điềm Điềm sau khi nghe Nguyên Chanh phân tích, cảm thấy cô nói có lý, nên bỏ điện thoại xuống, không còn băn khoăn nữa.
Khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ, chỉ tham gia bàn luận từ xa cũng đủ rồi, không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ lỡ kỳ nghỉ.
"Đợi Tiêu Khải và nhóm của cậu ta trở về, chắc chắn sẽ bị Trịnh Nguyệt cười vào mặt," Mao Điềm Điềm nói với vẻ hả hê.
Núi Phúc Lâm.
"Cứu mạng a a——"
Tiêu Khải vừa lăn vừa bò, không cẩn thận té ngã, gió tanh từ phía sau ập đến, cậu ta dường như có thể ngửi thấy mùi tanh hôi từ miệng rộng của con quái vật.
Chân Tiêu Khải mềm nhũn, không thể đứng dậy nổi, cậu ta tuyệt vọng ngồi phịch xuống đất, cậu ta hối hận rồi, cậu ta không nên dính vào chuyện này, giờ thì chẳng còn đường lui nữa.
"Chạy!"
Một cây súng từ phía sau vung lên, đánh thẳng vào miệng rộng của con quái vật, thân súng va chạm vào hàm răng, khiến con quái vật gầm lên đau đớn.
Tiêu Khải hoảng loạn ngẩng đầu, nhìn thấy người lính vừa rồi ấn cậu ta trên mặt đất và thu điện thoại, giờ bị con quái vật chộp vào trước ngực, bộ đồ bảo hộ dưới vuốt sắc của con quái vật rách như giấy, ngực của anh ta ngay lập tức đẫm máu.
Nước mắt Tiêu Khải tuôn trào, lúc nãy cậu ta còn mắng chửi anh ta ở trong lòng, thậm chí còn nghĩ đến việc sẽ kiện anh ta, cậu ta thật sự không phải con người tử tế.
"Đứng dậy, chạy mau!" Triệu Anh Kiệt từ phía bên kia chạy đến, cùng với "Stud", kéo Tiêu Khải chạy về nơi an toàn.
Tiêu Khải vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, thấy người lính kia đã được đồng đội cứu, cậu ta mới vừa khóc vừa loạng choạng chạy ra ngoài.
Bọn họ cũng không dám chạy quá xa, những con quái vật xuất hiện rất đột ngột.
Lúc đó, bọn họ vừa mới mò đến đây, Hà Văn Văn dẫn đường cho bọn họ nói rằng chỉ cần đi thêm hai mươi phút nữa là đến vị trí mà cậu ta dự đoán sẽ có sự xuất hiện của hắc động trên video.
Sau đó bọn họ đυ.ng phải đội lính đang làm nhiệm vụ. Khi Tiêu Khải đang gửi tin nhắn thì bị đè xuống đất, điện thoại của cũng bị tịch thu.
Ba người còn lại cũng không khác, bọn họ đang phản đối, đòi lại điện thoại của mình. Bất chợt, bộ đàm của một người lính nhận được tin: có sinh vật lạ từ hắc động chạy ra ngoài, căn cứ bị tấn công, có ba con đã trốn thoát và chạy về hướng này. Sinh vật này dường như miễn nhiễm với vũ khí nóng, đạn và lựu đạn đều không gây tổn thương gì, các binh sĩ được nhắc nhở phải cẩn thận.
Tin này khiến mọi người đều khó hiểu, "sinh vật lạ" là gì, và tại sao nó lại miễn nhiễm với vũ khí nóng? Nghe thật quái dị.
Dù không hiểu rõ, nhưng vì có nguy hiểm, đội lính tạm thời ngừng việc phê bình nhóm Tiêu Khải, quyết định cử hai người đưa bọn họ đến nơi an toàn, ba người còn lại ở lại tìm cách chặn sinh vật lạ đang trốn thoát.
Kế hoạch khá rõ ràng, nhóm Tiêu Khải không ngốc đến mức không biết phân biệt chuyện lớn nhỏ, nên ngoan ngoãn đi theo hai người lính.
Chỉ có điều, thật sự rất tò mò, rốt cuộc sinh vật lạ kia là thứ gì?
Chẳng bao lâu sau, bọn họ không còn tò mò nữa, vì ba người lính tách ra không tìm thấy sinh vật đó, mà chính nhóm của Tiêu Khải lại gặp phải nó.
Đó là một loài sinh vật trông giống như con linh cẩu bị lột da, lớn hơn linh cẩu một chút, toàn thân là thịt đỏ hở ra, miệng há to gầm gừ với hàm răng sắc nhọn. Quan trọng nhất là, nó di chuyển cực kỳ nhanh, nhanh đến mức bọn họ không kịp phản ứng.
Hai người lính theo bản năng đứng chắn trước bọn họ và bảo bọn họ chạy. Mặc dù bộ đàm đã nói rằng đạn không có tác dụng, nhưng những người lính đã trải qua huấn luyện lâu dài vẫn giơ súng nhắm vào con quái vật đang lao tới.
Sau đó bọn họ liền thấy một cảnh tượng khó tin, đạn bắn ra trúng vào người con quái vật, nhưng giống như viên bi nảy khỏi sàn, nhẹ nhàng bật ra mà không hề làm rách da thịt nó.
Điều này hoàn toàn làm đảo lộn nhận thức của bọn họ, nhưng con quái vật thì không cho bọn họ thời gian để tiêu hóa thông tin. Chỉ trong chớp mắt, nó đã lao đến sát bọn họ.
Hai người lính nhanh chóng rút ra xẻng công binh làm vũ khí và bắt đầu chiến đấu với con quái vật.
Nhưng bọn họ chỉ có hai người, chỉ cản được hai con quái vật, còn một con khác lao thẳng về phía nhóm của Triệu Anh Kiệt.
Cả bốn người hoảng sợ chạy tán loạn, Tiêu Khải xui xẻo nhất, bị quái vật nhắm trúng suýt nữa mất mạng dưới miệng con quái vật.
Con quái vật này không chỉ xấu xí mà còn cực kỳ hung dữ, lực cắn đáng kinh ngạc, móng vuốt vô cùng sắc bén.
Dường như chúng không cảm thấy đau đớn, dù bị xẻng công binh chém mất nửa mặt, chúng vẫn há cái miệng để lộ gần hết hàm răng mà lao vào cắn xé phản công.
Với lối tấn công liều mạng này, bao gồm cả ba người vừa đến hỗ trợ, cả năm người trong đội lính đều bị thương.
Nghiêm trọng nhất là một người lính suýt nữa bị cắn đứt cánh tay phải, bị cắn mất một mảng thịt ở chân, nửa người đẫm máu, trong tình trạng không thể sử dụng vũ khí nóng, gần như mất khả năng chiến đấu.
Con quái vật thì chỉ khi không bò được nữa mới dừng lại, khiến tình hình của đội lính trở nên ngày càng nghiêm trọng, bắt đầu xuất hiện thương vong và dần dần rơi vào thế yếu.
Không biết trong rừng còn có quái vật nào khác không, Tiêu Khải và những người khác không dám chạy quá xa, hơn nữa bọn họ còn phải chăm sóc người lính bị thương nặng. Những con quái vật này khát máu, sẽ truy đuổi những người bị thương.
Lại thêm một người lính bị con quái vật quật ngã, một ngụm cắn vào vai, nếu không phải người nọ né kịp, cú cắn đó vốn là nhằm vào cổ.
"Mẹ nó, sợ cái gì mà sợ!" Stud chửi thề, nhặt lấy xẻng công binh của người lính bị thương nặng và lao vào con quái vật, dùng xẻng đánh mạnh vào mông nó khi nó đang đuổi cắn một người lính khác.
"Tiêu Khải, cậu trông chừng ở đây."
Triệu Anh Kiệt nói xong, cùng Hà Văn Văn lao vào kéo người lính vừa bị quật ngã và bị thương nặng sang một bên, băng bó và cầm máu cho anh ta theo cách đã được dạy.
Stud là một kẻ ưa mạo hiểm, đam mê thể thao, thân thủ khá linh hoạt, cầm xẻng công binh tấn công bất ngờ vào con quái vật, đánh hai nhát mạnh vào mông nó, dùng hết sức lực. Sau đó, cậu ta lại vung nhát thứ hai vào đúng vị trí cũ, nhưng không may bị lệch, trời xui đất khiến lại vô tình làm gãy xương chân con quái vật.