Chương 13

“Chính là vì cái video đó, trong nhóm của bọn họ đã phân tích ra, nói rằng nơi đó chính là núi Phúc Lâm gần Lâm Thành, bọn họ hẹn nhau ngày mai cùng đi để xem thử.”

Hôm nay Nguyên Chanh hiếm khi có ngày nghỉ, buổi sáng cô ngủ nướng thêm một chút, không đặt báo thức, mãi đến gần chín giờ mới dậy.

Sau khi thức dậy, cô theo thói quen cầm điện thoại lên và đăng nhập vào game.

Quả trứng mà cô ấp từ tối qua, cần sáu tiếng để nở, cuối cùng đã nở thành một con ma vật có hình dáng ngốc nghếch, là một người đá có chút ngốc nghếch.

Lấy thạch trái cây làm tiêu chuẩn, người đá này cao gấp bốn đến năm lần thạch trái cây, thân hình có thể nói là rất lớn.

Nguyên Chanh ký khế ước với con ma vật này và đặt tên cho nó là Thạch Cự Nhân.

Sau đó, cô tiếp tục đặt một quả trứng mới vào tổ ấp và làm theo quy trình thường ngày, đi xem kết quả chuyến thám hiểm của những con ma vật nhỏ.

Những con ma vật nhỏ đã mang đến cho Nguyên Chanh một niềm vui bất ngờ, có đến hai cây cỏ ngôi sao, lần lượt được mang về bởi Triền Triền Đằng và Tiểu Lam.

Nguyên Chanh vui mừng không thôi, lập tức lấy viên đá sinh mệnh quý giá nhất từ túi đồ, rồi xây dựng thêm một tổ ấp đơn sơ bên cạnh tổ ấp trước đó. Giờ đây, cô có thể ấp hai quả trứng cùng lúc.

Nói đến trứng, Nguyên Chanh nhớ ra rằng tối qua cô đã mua một rương trứng nhưng chưa mở ra xem, mở ra nhìn một chút, tất cả đều là những quả trứng mà cô đã quen thuộc.

Nguyên Chanh ngay lập tức mất hứng thú, đóng rương trứng lại, cho đến khi cô tích đủ một trăm đồng vàng lần nữa, công việc của cô bây giờ chỉ là tiếp tục ấp trứng và bán kiếm tiền.

Cô thả tất cả những con ma vật đã hồi phục đầy năng lượng đi thám hiểm, đặc biệt là Độn Độn Chuột. Sau một đêm nghỉ ngơi, nó đã hồi phục, và Nguyên Chanh hy vọng lần thám hiểm này, nó sẽ mang về nhiều thứ hơn nữa.

Cô và Mao Điềm Điềm đã hẹn nhau lúc 11:30 trưa tại quán thịt nướng. Buổi sáng ở nhà Nguyên Chanh đã tranh thủ làm một cuộc tổng vệ sinh, và khi gần đến giờ hẹn, cô xuất phát đến quán thịt nướng mới mở theo địa chỉ mà Mao Điềm Điềm đã gửi.

“Chanh Chanh!” Mao Điềm Điềm ngồi ở vị trí gần cửa, vừa nhìn thấy Nguyên Chanh từ xa liền từ trong quán bước ra vẫy tay nhiệt tình.

Nguyên Chanh vội vangg chạy tới: “Cậu chờ lâu chưa?”

“Không, nhà tớ gần đây, tớ cũng vừa mới đến thôi.”

Mao Điềm Điềm kéo Nguyên Chanh vào trong quán, rồi đưa cho cô một ly nước ô mai: “Nước ô mai trong set combo của chúng ta đấy, uống đi nào.”

Nước ô mai đã được ướp lạnh, ly thủy tinh còn đọng những giọt nước nhỏ trên thành. Một ngụm uống vào, cảm giác mát lạnh và chua ngọt, xua tan cái nóng mùa hè.

“Ngon không?”

Mao Điềm Điềm cười tươi, lại rót thêm cho Nguyên Chanh một ly nữa.

Nguyên Chanh cầm ly nước, cảm nhận sự mát lạnh lan tỏa trong lòng bàn tay, thoải mái thở dài một hơi.

Cô liếc thấy điện thoại của Mao Điềm Điềm liên tục có tin nhắn mới, liền nhắc: "Điềm Điềm, điện thoại cậu có tin nhắn kìa."

Mao Điềm Điềm vỗ đầu như vừa nhớ ra, rồi cầm điện thoại lên, hạ thấp giọng nói với Nguyên Chanh: “Là mấy người Tiểu Kiệt đó, hôm nay bọn họ đi núi Phúc Lâm, tớ tò mò nên hỏi xem bọn họ hiện thế nào, đã thấy cái động trong video chưa.”

Nguyên Chanh cũng rất tò mò, video đó đã khiến cô có cảm giác rất kỳ quái, không khỏi canh cánh trong lòng.

“Thế nào rồi?” Nguyên Chanh hỏi, “Bọn họ đã đến nơi chưa?”

“Chưa đâu,” Mao Điềm Điềm cúi đầu nhắn tin, “Bọn họ 8-9 giờ sáng mới xuất phát, lúc này vừa đến chân núi... Ừm? Bọn họ nói gặp phải người của cục lâm nghiệp, bị chặn lại rồi... Họ bảo là mấy ngày trước cũng có người đi vào rừng sâu, đội cứu hộ đã phải tìm kiếm cả ngày, hiện tại thì núi tạm thời bị phong tỏa, không chi đi lên.”

Núi Phúc Lâm là ngọn núi cao nhất gần Lâm Thành, nhưng không có chùa chiền hay đền miếu gì. Những truyền thuyết về thần tiên hạ thế ở đó cũng không rõ ràng, nên nơi này không được phát triển thành khu du lịch. Bây giờ, cũng chỉ có người dân Lâm Thành và các thị trấn lân cận đến leo núi vào những ngày nghỉ.

Người leo núi nhiều, đỉnh núi có một đài quan sát, và con đường đi lên đã được đi lại nhiều lần đến mức thành lối mòn. Những khu vực khác vẫn còn rừng sâu cỏ rậm.

Vào mùa hè, là thời điểm nhiều rắn, kiến, muỗi, nên lượng người leo núi giảm mạnh, ngay cả khi đi, bọn họ cũng không rảnh mà vào sâu trong rừng.

Nếu những gì mà người của cục lâm nghiệp nói là thật, thì những người đó có lẽ cũng đang tìm cái động trong video.

Không biết nên tiếc nuối hay nhẹ nhõm, Nguyên Chanh cầm ly nước ô mai uống thêm một ngụm. Nhìn thấy Mao Điềm Điềm vẫn đang nhắn tin, cô không nhịn được mà hỏi: “Bọn họ định quay về sao?”

“Làm gì có chuyện đó,” Mao Điềm Điềm đáp, “Vì chuyến đi này mà hôm qua Tiểu Kiệt và Tiêu Khải còn bị cửa hàng trưởng mắng một trận. Khó khăn lắm mới xin nghỉ được, chẳng lẽ quay về như thế? Cậu nghĩ bọn họ có chịu không?”

Nguyên Chanh thắc mắc: “Nhưng không phải không được lên núi sao?”

Mao Điềm Điềm nói: “Không cho lên núi, nhưng trong đội bọn họ có một người lớn lên ở ngôi làng dưới chân núi Phúc Lâm. Chính người này nhận ra video quay ở núi Phúc Lâm, và anh ta biết có một con đường nhỏ có thể vòng lên. Triệu Anh Kiệt và mọi người định đi theo con đường đó.”

Nguyên Chanh: "..."

Nhìn thấy Nguyên Chanh có vẻ hứng thú, Mao Điềm Điềm nói: “Tớ kéo cậu vào nhóm nhé, bọn họ đang buôn chuyện trong nhóm, cũng khá thú vị đấy.”

Nguyên Chanh quả thật có hơi tò mò, nhưng cô do dự một chút: “Không phải nói đây là nhóm nhỏ của đội hành động sao? Tớ vào được không?”

Mao Điềm Điềm cười: “Tớ cũng ở trong đó, Trịnh Nguyệt cũng vậy, không sao đâu.”

Khi đang nói chuyện, Nguyên Chanh đã được kéo vào nhóm. Cô liếc nhìn tên nhóm: Hành động mã số 001.

Nói như thế nào nhỉ, sao nghe cứ thoang thoảng chút mùi "trẻ trâu".

Nói là nhóm nhỏ, nhưng thực ra không nhỏ lắm. Nhóm có tổng cộng 11 người, chỉ có 5 người tham gia vào hành động "001". Sáu người còn lại, bao gồm cả Nguyên Chanh, đều là bạn của thành viên đội hành động, vào chỉ để hóng hớt.

Vừa được kéo vào, Nguyên Chanh thấy ngay một người có nickname "Năm ấy 18 tuổi chết vào Stud" đang gửi một đoạn video ngắn vào nhóm. Video rung lắc, toàn cảnh cỏ cây, rõ ràng là quay bằng điện thoại trong lúc bọn họ đi đường.

Vì nội dung video không có gì thú vị, chưa đến đoạn thu hút sự chú ý của dân hóng, nên phản ứng của mọi người trong nhóm khá nhạt nhẽo. Số người gửi lời chào mừng Nguyên Chanh còn nhiều hơn số người phản hồi video.

Tiêu Khải thấy Nguyên Chanh vào nhóm, liền gửi một biểu tượng cảm xúc "hai mắt sáng lên khi thấy người đẹp". Mấy người trong nhóm có vẻ cũng là nam, liền hùa theo trêu chọc.

Nguyên Chanh coi như không nhìn thấy, Mao Điềm Điềm và Trịnh Nguyệt thay phiên nhau gửi biểu cảm phản đòn Tiêu Khải. Nhìn thấy Trịnh Nguyệt trong nhóm đang "công kích" Tiêu Khải, Nguyên Chanh không nhịn được hỏi: “Sao Nguyệt Nguyệt lại ở trong nhóm? Cậu ấy không phải không tin video đó sao?”