Chương 10

Nguyên Chanh xem Tiểu Lam trước. Tiểu Lam mang về một khúc xương, không rõ của loài nào, nhưng khi nhìn vào phần mô tả, cô biết có thể dùng để làm thức ăn cho ma vật.

Đây là tin tốt, sau này cô có thể tự chế thức ăn để nuôi dưỡng các ma vật nhỏ của mình.

Dù chưa biết cách làm, nhưng chắc chắn sau nàu tính năng chế tạo thức ăn sẽ được mở.

Tiểu Lam đã mang về món quà ra trò. Không biết Tiểu Lục sẽ mang gì về cho cô đây.

Khi thấy Tiểu Lục phun ra hai nhánh cỏ ngôi sao, Nguyên Chanh kinh ngạc:!!!

Tiểu Lục, em đúng là thạch trái cây quý của bản công chúa!

Sao có thể chê Tiểu Lục không có giá trị được chứ? Rõ ràng là Tiểu Lục có sở trường riêng của mình mà!

Có vẻ như xác suất xuất hiện cỏ ngôi sao không hề thấp, Nguyên Chanh rất mong muốn có thêm một ổ ấp nữa, như vậy cô có thể ấp hai quả trứng cùng lúc, giúp tăng tốc độ hoàn thành nhiệm vụ và tích lũy tiền.

Tiểu Lam và Tiểu Lục đã mệt lả, không thể tiếp tục ra ngoài thám hiểm, nên Nguyên Chanh quyết định xem xét các con ma vật khác.

Tiểu Bùn đã nghỉ ngơi cả buổi chiều và hồi phục, còn Tiểu Trong Suốt sau khi ăn thức ăn, cũng tiêu hóa vết thương và khôi phục lại kích thước ban đầu. Trạng thái của cả hai đều hiển thị rằng chúng có thể được cử đi thám hiểm.

Sau một chút do dự, Nguyên Chanh quyết định cử cả bốn con ma vật,Tiểu Bùn, Tiểu Trong Suốt, Tiểu Hồng, và Nhung Nhung Cầu đi thám hiểm.

Dù Tiểu Trong Suốt từng bị đánh nhưng có vẻ không quá nguy hiểm, cẩn thận nghĩ lại chắc chẳng có game nào lại dễ dàng làm chết thú cưng của người chơi.

Nguyên Chanh ước tính thời gian, có lẽ khi về đến nhà, cô sẽ có thể vào game để thu hoạch trứng, còn thời gian các ma vật quay về từ cuộc thám hiểm thì không chắc chắn.

Tuy nhiên, chưa kịp xuống xe buýt, điện thoại của Nguyên Chanh đã phát ra tiếng thông báo. Cô nghi hoặc mà mở game lên, và bất ngờ nhận ra không phải trứng đã nở mà là… Tiểu Trong Suốt lại bị đánh và phải chạy về.

Nguyên Chanh:……

Thật khó hiểu, rõ ràng Tiểu Trong Suốt gần như tàng hình, vậy mà sao cứ bị đánh mãi?

Không còn thức ăn để cho nó ăn nữa, cô đành an ủi Tiểu Trong Suốt đang yếu ớt kêu lên vài tiếng. Có lẽ Tiểu Trong Suốt không thích hợp để đi thám hiểm nữa, tốt hơn là không nên cử nó đi nữa, nếu không có ngày nó sẽ không kịp chạy thoát và thật sự bị đánh chết.

Ngoại trừ việc Tiểu Trong Suốt bị đánh, các ma vật khác vẫn đang thám hiểm bình thường.

Sau khi về đến nhà, Nguyên Chanh mở game và thu hoạch trứng. Quả đúng như cô mong đợi, trứng vừa nở ra một lọai ma vật mới, một con ma vật hình dây leo, quấn quanh tổ ấp một vòng.

Sau khi ký khế ước với con ma vật mới, Nguyên Chanh đặt cho nó cái tên: Triền Triền Đằng.

Cô chọn một quả trứng mới để đặt vào tổ ấp, nhưng khi sắp bấm xác nhận, Nguyên Chanh chợt dừng lại và rút tay ra.

Hmm? Quả trứng này cần tới sáu tiếng để nở.

Là loại trứng gì mà cần tận sáu tiếng vậy?

Nguyên Chanh kìm nén sự tò mò, cất quả trứng cần sáu tiếng để ấp vào kho. Cô nghĩ, khi ngủ thì ấp quả trứng này, còn bây giờ nên chọn quả nào thời gian ngắn hơn, cái này gọi là sắp xếp hợp lý.

Để hoàn thành nhiệm vụ, Nguyên Chanh ưu tiên chọn những quả trứng chưa từng ấp. Sau khi kiểm tra kỹ, thấy quả trứng này cần một tiếng, cô mới xác nhận và đặt nó vào tổ ấp.

Tắm rửa, giặt đồ, nấu ăn, đọc sách và học tập là những hoạt động thường ngày của cô, ba năm qua cuộc sống của cô đều đơn điệu như thế. Dì cả khen cô hiểu chuyện, thầy cô nhận xét cô biết chịu khó, còn bạn bè thì cho rằng cô lạnh lùng, khó gần. Nhưng ba năm trước, Nguyên Chanh không phải như vậy.

Cô từng nhõng nhẽo, hay khóc, giả bệnh để trốn học, rủ bạn đi xem phim, làm nũng chơi xấu đòi ba mẹ mua điện thoại mới, và mua hàng tá đồ dùng học tập đẹp đẽ nhưng không thực dụng, chất đống trong hai cái thùng ở nhà. Cô còn cãi nhau với em họ chỉ vì ảnh chụp không đẹp, hai người thậm chí giật tóc nhau trong lúc cãi vã.

Cô trưởng thành là bởi vì không còn ba mẹ ở bên nữa.

Nguyên Chanh luôn hối hận vì trước đây không học hành chăm chỉ, không trở thành niềm tự hào của họ. Ba năm qua, cô luôn sống với áp lực, mong muốn trở thành một đứa con giỏi giang để ba mẹ trên trời nhìn thấy sẽ cảm thấy tự hào và an ủi.

Thế nhưng, thỉnh thoảng cô vẫn cảm thấy cô đơn.

Ngôi nhà chỉ có tiếng bước chân của cô, dù nhà không lớn nhưng vẫn mang đến cảm giác trống trải kỳ lạ. Lá gan của cô vốn không lớn, nên lúc đầu, ban đêm cô sợ hãi đến mức không thể ngủ được, phải bật đèn lên và học bài đến khi quá mệt mới có thể ngủ.

Dì cả thường gọi điện hỏi thăm, nhưng Nguyên Chanh luôn khẳng định rằng mọi thứ đều ổn, không bao giờ nói về những khó khăn.

Đôi khi, cô cảm thấy trong nhà quá tĩnh mịch, muốn mở phim hay chương trình nào đó để có thêm tiếng người. Nhưng khi bật lên, cô lại không thể tập trung xem.

Xem một bộ phim mất hai tiếng, còn phim truyền hình thì tốn nhiều thời gian hơn. Suốt ba năm qua, cô không dám lơ là một phút nào, đến khi thi đại học xong, cô đã quên mất cảm giác thư giãn là như thế nào.

Nguyên Chanh biết mình có vấn đề về tâm lý và đang cố gắng điều chỉnh. Nếu đồng nghiệp rủ cô đi chơi mà chi phí không quá cao, cô sẽ chấp nhận đi cùng họ. Khi ở cùng mọi người, cảm giác tội lỗi vì lãng phí thời gian của cô sẽ giảm đi rất nhiều.

Việc chơi game nhỏ trên điện thoại của Nguyên Chanh đã trở thành một bước đột phá mới, bởi nó không tốn quá nhiều thời gian, chỉ chiếm những khoảng thời gian rảnh rỗi, giúp cô không cảm thấy áp lực tinh thần khi chơi.

Đây không phải là một trò chơi nuôi thú chuyên biệt, nhưng những con ma vật nhỏ trong game rất dễ thương, khiến Nguyên Chanh mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút.

Lúc rảnh rỗi, cô thường chọc vào mấy con ma vật thạch trái cây, nghe tiếng chúng "ồm ọp ồm ọp", cũng rất giảm stress.

Buổi tối trước khi đi ngủ, cô đã ấp nở hai quả trứng trong game, một con ma vật trông giống như hoa hướng dương và một con ma vật trông như một bông hoa với đèn l*иg.

Nguyên Chanh ký khế ước với cả hai, rồi đặt quả trứng cần ấp sáu tiếng vào tổ ấp.

Những con ma vật cô cử đi thám hiểm cũng lần lượt trở về. Nhung Nhung Cầu thì không thu hoạch được gì, dường như chỉ ra ngoài đi dạo một vòng.

Cho đến khi Nguyên Chanh nhìn vào nhật ký thám hiểm:

[Ma vật Nhung Nhung Cầu của bạn nhặt được một hòn đá.]

[Quái vật Nhung Nhung Cầu của bạn làm mất hòn đá.]

Nguyên Chanh:……

Cô nhìn kỹ Nhung Nhung Cầu với cơ thể toàn là lông, không có tay, nên việc làm rơi hòn đá cũng không có gì lạ. Mấy con thạch trái cây còn có thể cuộn mọi thứ vào trong cơ thể mình, còn Nhung Nhung Cầu thì rõ ràng không làm được điều đó. Có lẽ cô chỉ nên để nó ở lại làm bạn với Tiểu Trong Suốt.

Hai con thạch còn lại thì thu được vài thứ. Tiểu Bùn mang về cho cô một viên đá trông giống bùn. Theo mô tả, đây là nguyên liệu có thể dùng để nâng cấp tổ ấp.

Nguyên Chanh lại lần nữa cảm thán, Tiểu Bùn thật là một con ma vật tốt, nếu hiện tại cô còn thức ăn thì chắc chắn sẽ cho Tiểu Bùn ăn thật no.

Tiểu Hồng cũng mang về cho cô một món đồ, đó là một cái xương nhỏ hơn so với cái mà Tiểu Lam đã mang về trước đó. Mô tả cho biết đây là "xương bị thiếu", cũng có thể dùng để chế tạo thức ăn.