Chương 3: Đến cùng ai là phế vật? !

"Trời ạ! Người chết vừa mới từ trong quan tài đi ra sao?"

Người gầy gò kia là người đầu tiên phản ứng, loạng choạng chạy ra xa hơn mười mét, mới kinh hãi ngã nhào xuống đất, hoảng sợ nhìn cánh tay vươn ra khỏi quan tài.

Người đàn ông mặt sẹo cũng vô cùng kinh hãi. Hắn ta vốn nằm đè lên người cô gái, nhưng bây giờ hắn ta bật dậy như một con cóc, giật mình và lùi lại vài bước.

Cuối cùng cũng thoát khỏi sự kìm kẹp của người đàn ông mặt sẹo, Miêu Linh nhanh chóng lao đến quan tài và nắm lấy tay Trần Thân trong sự hoài nghi. "Thiếu gia? Người không chết sao? Ta, ta không phải đang nằm mơ đấy chứ..."

Khi cô nắm lấy bàn tay mềm mại và mịn màng của hắn, cô không khỏi sửng sốt.

"Ai nha... Miêu Lăng, buông tay ta ra, lui ra khỏi quan tài một chút, đợi ta đi xử lý hai tên ác nô kia xong, trở về liền cho ngươi nắm tay thỏa thích."

Nhận ra giọng nói quen thuộc, cô gái thoạt đầu hơi giật mình, nhưng khi nghe đến câu " trở về liền cho ngươi nắm tay thỏa thích ", khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng vì xấu hổ. Cô vội buông tay hắn rồi lùi lại.

Sau khi cảm thấy cô gái đã rút lui đến một khoảng cách an toàn, Trần Thân y theo trí nhớ, cho phép huyền khí của mình chạy qua các kinh mạch và mở rộng ra bên ngoài, sử dụng sức mạnh của tứ chi để thoát ra. "Phá cho ta!"

"Bùm!"

Sau một khắc, cỗ quan tài bằng gỗ rắn chắc bị vỡ thành từng mảnh, vô số mảnh gỗ vụn bay tứ tung, tạo lên một đám bụi mù mịt.

Khi bụi đất lắng xuống, một thanh niên mười lăm, mười sáu tuổi đứng vững vàng trên đôi chân của mình, lưng thẳng như cây tùng, khuôn mặt nghiêm nghị như sắt.

"Thiếu gia từ khi nào trở nên lợi hại như vậy? Hắn có thể phóng thích huyền khí đánh vỡ quan tài, tu vi của hắn ít nhất phải đạt tới cảnh giới Huyền giả!" Miêu Linh chớp chớp đôi mắt to, rất ngạc nhiên.

Mặc dù bản thân Miêu Linh không có tu luyện qua, nhưng cô ấy đã sinh hoạt một thời gian dài tại Trần gia, được tiếp xúc với võ đạo từ khi còn nhỏ.

Kết quả là, cô ấy hiểu về võ đạo hơn nhiều so với người đồng lứa tuổi, và cô ấy đương nhiên biết sự khác biệt giữa Huyền Đồ cùng Huyền Giả.

Những người tu luyện đến cảnh giới Huyền Đồ, chỉ có thể sử dụng huyền khí để tăng cường lực lượng.

Mặt khác, chỉ có Huyền Giả mới có thể phóng thích huyền khí tấn công kẻ thù từ xa.

Mới ngày hôm qua, Trần Thân vẫn còn là tam tinh huyền đồ.

Mười lăm tuổi, đừng nói là gia tộc ở kinh thành, cho dù là Huyền Khí học viện ở thành trấn hạng hai này, tu vi của hắn cũng chỉ có thể ở hạng chót.

Nhưng hiện tại, hắn lại bộc phát ra một cỗ khí thế mạnh mẽ như vậy, đánh nát quan tài gỗ!

Dù là tận mắt nhìn thấy, nhưng Miêu Linh vẫn cảm thấy khó có thể tin được...

Cô dụi dụi đôi mắt, nhìn kỹ thiếu niên cách đó không xa:

Hắn hơi gầy, nhưng không lùn.

Với sống mũi cao và đôi mắt sáng.

Mái tóc đen của hắn tương phản với làn da màu lúa mì, mặc dù không phải là một mỹ nam tử nhưng hắn cực kỳ có lực hấp dẫn.

"Người này nhất định là thiếu gia!"

Về phần hai gã khiêng quan tài, giờ phút này cảm giác của bọn họ không gì khác chính là kinh hãi!

"Trần Thân? Ngươi không phải đã chết sao, đồ rác rưởi vô dụng? Sao có thể... sao có thể..." Người đàn ông mặt sẹo không dám tin lẩm bẩm một mình, thanh âm run rẩy.

Về phần tên gầy gò rụt rè kia, lúc Trần Thân xông ra khỏi quan tài, phát ra một tiếng động lớn, sợ tới mức ngã lăn ra đất, khóe miệng còn sùi bọt mép, sợ chết khϊếp tại chỗ.!

Trần Thân trong mắt bắn ra một tia hàn quang, quét qua tên gầy gò thi thể: "Hù chết? Ngươi chết thoải mái, coi như mình may mắn đi!"

Sau đó, hắn hướng ánh mắt tức giận về phía nam nhân mặt sẹo cách đó không xa, từng bước một hướng về phía hắn.

Người đàn ông mặt sẹo đã trêu ghẹo Miêu Linh và làm bị thương Thuận Lão. Hai điều sai trái này giống như những nhát búa nặng nề, giáng thẳng vào trái tim Trần Thân khiến hắn đau đớn không thể chịu nổi.

Nếu hắn cảm thấy đau, thì phải có người khác cùng cảm nhận với hắn! Và họ phải cảm thấy điều đó tồi tệ gấp mười, gấp trăm lần hắn!

Vào lúc này, cơn thịnh nộ của Trần Thân dâng trào, và sát khí của hắn ta tăng vọt!

Hào quang sát khí dày đặc đã gây ra một cơn lốc huyền khí khuấy động, làm rung chuyển những chiếc lá khỏi những cành cây gần đó!

Âm thanh "sasa sasa" vang lên sau đó như một hồi chuông báo tử đến tai của người đàn ông mặt sẹo...

"Phóng thích Huyền khí? Huyền Giả?"

"Người chết đi sống lại, từ tam tinh huyền đồ thăng cấp thành huyền sư? Không thể nào, không phải sự thật! Mẹ kiếp! Ngươi lừa không được ta!"

"Ngươi là phế vật, ngươi vẫn luôn là phế vật!"

Người đàn ông mặt sẹo không ngừng hét lên, như thể đang cố tăng lên can đảm cho mình.

Sau đó, Trần Thân đưa ánh mắt tức giận về phía người đàn ông mặt sẹo cách đó không xa, từng bước một hướng về phía hắn.

Trần Thâm hừ lạnh một tiếng, "Ngươi cùng ta, đến cùng người nào là phế vật, thử nhìn một chút chẳng phải sẽ biết?"

Tên mặt sẹo minh bạch, với tình thế trước mắt, chính mình đối diện cùng thiếu niên kia nhất định là không cách nào có thể chống lại.

Chạy trốn? Nếu đối phương thật sự là huyền giả, quay đầu bỏ chạy chỉ có chết càng nhanh, không bằng dốc toàn lực ra tay!

Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương! (câu này mình thấy để hán việt hay hơn lên mình giữ nguyên. Nghĩa của câu này: “Ra tay trước sẽ dành được lợi thế, để về sau gây hậu họa”)

Nghĩ đến đây, người đàn ông mặt vết sẹo lao tới như một con bò điên, bước tới và đập nắm đấm to bằng cái bát của mình xuống đầu Trần Thân.

"A! Thiếu gia, cẩn thận!" Miêu Linh kêu lên một tiếng, đồng thời Trần Thân cũng động.

Trần Thân không né tránh, thay vào đó hắn dùng nắm đấm tay phải của mình dũng cảm tiến về phía trước."Bang!" Trong nháy mắt, hai quả đấm va vào nhau phát ra tiếng răng rắc lớn.

Nắm đấm nhỏ xuyên thủng nắm đấm lớn hơn, trông có vẻ uy nghiêm, nhưng lại vỡ tan ngay tại chỗ, với tiếng vải xé và tiếng xương gãy đặc biệt chói tai.

"A! A! A!" Người đàn ông mặt sẹo kêu lên đau đớn, và nỗi hận trong lòng hắn ta đã được thay thế bằng cảm giác sợ hãi.

Vừa rồi, hắn đã bí mật sử dụng Phàm giai hạ phẩm Huyền kỹ "Thiết Ngưu công kích." Nhưng mà, đối phương rõ ràng không có sử dụng bất kỳ chiêu thức nào, chỉ dựa vào lực lượng thô bạo va chạm với hắn, không ngờ lại phá hủy toàn bộ cánh tay phải của hắn!

Thẳng đến giờ phút này, tia vận may cuối cùng trong lòng người đàn ông mặt sẹo mới hoàn toàn tiêu tan. Nguyên lai hết thảy đều không phải ảo giác, không hiểu sao phế vật Trần Thân lại trở thành huyền cấp cường giả!

Một người bát tinh huyền đồ có vẻ như chỉ chênh lệch hai cấp so với nhất tinh huyền giả, nhưng trên thực tế, có một sự khác biệt rất lớn giữa hai người.

Một trận chiến giữa bát tinh huyền đồ và nhất tinh huyền giả không khác gì lấy trứng chọi đá!

Người đàn ông mặt sẹo bây giờ hối hận, nhưng đã quá muộn.

Những hành động dã thú của hắn ta đối với Miêu Linh và đại quản gia đã khơi dậy sát tâm của Trần Thân.

Trần Thân ánh mắt ngưng tụ, xông tới trước, đồng thời Huyền lực bành trướng tại hai nắm đấm như mưa nện xuống: "

Rầm! Rầm! Rầm! Rầm..."

Với sự gia trì của huyền khí, người đàn ông mặt sẹo thậm chí không thể phát hiện ra quỹ đạo cú đấm của Trần Thân và bị đánh liên tục.

Đầu, ngực, bụng, đũng quần...

Nỗi đau xuyên thấu toàn thân!

Mặc dù toàn bộ quá trình nói thì rất dài, nhưng nó thực sự diễn ra trong chớp mắt.

Trần Thân đứng yên sau khi thu nắm đấm lại, người đàn ông mặt sẹo vừa mới kiêu ngạo và độc đoán, giờ đang quỳ hai đầu gối trên đất, đầu rũ xuống và lẩm bẩm yếu ớt, "Không, không thể ... ngươi phế vật, ngươi vốn là phế vật, sao có thể…”

Khóe miệng Trần Thân nhếch lên một vòng cung băng lãnh, "Ồ? Nếu như ngay cả phế vật cũng không đánh bại được, vậy ngươi là cái gì?"