Chương 54: Thích Kế Quang xuôi Nam

Editor: Thỏ Ngọc

Beta: Ngọc Lym

“Tướng quân! Đã quét dọn chiến trường xong!”

Hà Dung cả người đầy máu bước tới rồi cung kính bẩm báo với Hàn Cầm Hổ, khuôn mặt tràn đầy hưng phấn và kính trọng.

Trận chiến chém gϊếŧ này làm tất cả nhiệt huyết trong cơ thể hắn đều trở nên sôi trào, trong lòng tràn đầy vui sướиɠ làm hắn hận không thể ngửa mặt lên trời hét to!

Trước khi hắn quy thuận Hàn Cầm Hổ đã làm buôn bán tình báo, có thể nói là biết tường tận mọi tin tức về các tướng lĩnh của Vương triều Đại Vũ.

Nhưng hắn lại có thể xác định, tất cả đại tướng trong triều của Vương triều Đại Vũ, không có một ai có thể lợi hại hơn Hàn Cầm Hổ!

Cho dù là Đại Tông Sư Trần Hằng Vũ, chủ tướng của Trấn Long Quân, nổi danh khắp Đại Vũ, được người người kính trọng, trong mắt hắn, nếu nói về tài năng quân sự cũng không bằng Hàn Cầm Hồ!

Hai mươi năm trước được vô số con dân Vương triều Đại Vũ tôn làm Quân Thần, bây giờ đang là thái phó Ninh Hạo Viễn, Đại Tông Sư Cự Đầu, có thể có được đạo chinh chiến khó đoán như Hàn Cầm Hổ không? Hắn chưa từng gặp qua, nhưng trong lòng lại cảm thấy, dù có thế nào thì Hàn Cầm Hổ tuyệt đối sẽ không kém hơn!

Bước ra từ phủ Bắc Xuyên, trải qua ba trận chiến, nhưng bọn họ giống như đùa giỡn kẻ địch trong lòng bàn tay vậy, dễ như trở bàn tay chết quân địch có số lượng lớn hơn bọn họ rất nhiều!

Mỗi một trận chiến đều tính toán suy nghĩ của kẻ địch một cách cực kỳ chuẩn xác, bách chiến bách thắng!

“Ừ.”

Hàn Cầm Hổ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, hắn ngắm nhìn thành Đồ Bình phía xa, ở nơi đó binh qua chi khí ngút trời không hề có ý ẩn nấp tản ra, như luồng khói cuồn cuộn sừng sững trong trời đất.

Sau khi chém gϊếŧ hai vạn quân địch ở ngoài thành Dương Duyên, hắn đã lĩnh binh đi tới nơi này để cho bộ phận binh sĩ dưới trướng mặc chiến giáp lấy được từ ngoài thành Dương Duyên. Hai bên diễn kịch, chém gϊếŧ lẫn nhau, lại phát ra tín hiệu cầu viện, quả nhiên dẫn tới đại quân thành Đồ Bình.

Một trận chiến gϊếŧ toàn bộ kẻ địch!

Thành Đồ Bình không giống thành Dương Duyên, mặc dù nó ở biên cảnh nhưng lại không phải là con đường giao thông quan trọng mà chỉ là một toà thành trì râu ria. Bởi vậy trú binh của Đại Viêm ở đây không nhiều, chỉ có ba vạn.

Quân đội canh gác thành Đồ Bình bị hắn dụ ra khỏi thành cứu viện rồi tiêu diệt hết đã chiếm một phần ba.

Theo lý thuyết thì bây giờ trong thành Đồ Bình chỉ còn lại hai vạn binh mã.

Ánh sáng lạnh lẽo lập loè trong mắt Hàn Cầm Hổ, sát khí nổi lên, phục gϊếŧ kẻ địch nhiều hơn nữa cũng không thể làm nhiệt huyết của hắn kích động, chỉ có công thành đoạt đất, khai thác lãnh thổ mới là việc mà một nam nhi nên làm!

Nhìn thành trì trên đường chân trời phía xa, trong mắt hắn nổi lên một tia rung chuyển, từ hôm nay trở đi, cái tên Hàn Cầm Hồ này của hắn chắc chắn sẽ vang vọng thế gian, chấn nhϊếp ngàn vạn quân giặc!

Thay chiến giáp của Đại Viêm quân, xuất phát, mục tiêu là diệt thành Đồ Bình!”

Dáng người hùng vĩ đứng sừng sững trên chiến trường, dưới chân là núi thây biển máu, xương thịt đầy đất, sắc mặt hắn lạnh băng, một mệnh lệnh truyền khắp toàn quân.

Rất nhanh, mọi người đã thay quần áo xong, ánh mắt tràn ngập cuồng nhiệt nhìn chăm chú vào Hàn Cầm Hổ, nhìn vị tướng quân vô địch của bọn họ!



“Đại tướng quân, trong thành Khánh Bắc truyền đến cấp báo!”

Ngoài thành Khánh Bắc, một mảnh quân doanh liên miên phập phồng, liếc mắt nhìn lại không có cách nào nhìn thấy điểm cuối.

Giữa doanh trại quân đội, đan xen vào nhau tinh tế phân bố rậm rạp, mặc dù số lượng rất nhiều, nhưng lại làm cho người ta không có cảm giác lộn xộn mà ngược lại làm người cảm thấy cực kỳ hợp quy tắc.

Nơi này chính là nơi Lăng Uy đại tướng quân của Vương triều Đại Vũ cầm binh, giằng co với thành Khánh Bắc.

“Cấp báo?”

Lăng Uy thả hồ sơ vụ án trong tay xuống, mắt hổ trợn lên, uy phong lẫm lẫm, khí thế cực kỳ mạnh mẽ, toàn thân phát ra một cỗ khí thế hùng hậu như núi cao biển rộng!

Hắn đưa tay cầm lấy, đọc nhanh như gió, sau đó hắn lập tức nhíu mày, trong mắt chợt lóe lên sự sắc bén, quát to: “Lập tức triệu tập các vị tướng quân tới đây nghị sự!”

Suy nghĩ trong lòng thay đổi, kinh nghi bất định, thành Đồ Bình lại bị người cướp lại!

Chẳng lẽ ở vương triều, ngoài đại quân này của hắn thì còn có một đội quân khác ở đây?

Nhưng hắn lại không nghe thấy chút tiếng gió nào.

Vẻ mặt Lăng Uy thay đổi, chuyện này kỳ quặc, thành Đồ Bình ở phía Đông Bắc của thành Khánh Bắc, con đường chính duy nhất đã bị thành Khánh Bắc chặt đứt, muốn vòng qua thành Khánh Bắc thì nhất định phải đi đường núi.

Nhưng trong rừng nhiều hung thú, cho dù là quân vương bài qua lại cũng sẽ bị tổn thất không nhỏ, huống chi là hắn thống lĩnh ba mươi vạn đại quân bình thường?

Nghĩ cũng không cần nghĩ.

“Chẳng lẽ Trấn Hổ Quân hoặc là Trấn Long Quân xuất hiện?”

Trong lòng chấn động, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt như có ánh sao hiện lên, lẩm bẩm tự hỏi, vô dùng xúc động.

Không bao lâu sau, mấy vị tướng lĩnh trên người mặc chiến giáp, uy vũ bất phàm đi vào doanh trướng, sau khi hành lễ với Lăng Uy, từng người đều ngồi xuống.

“Chư vị, vừa nãy ta nhận được cấp báo của mật thám thành Khánh Bắc, thành Đồ Bình đã bị quân đội Đại Vũ bên ta đoạt lại, quân đội của thành Khánh Bắc có dị động!”

Lăng Uy đợi mọi người ngồi xuống rồi cũng không nói bất cứ lời vô nghĩa nào trực tiếp nói luôn tình báo ra, mắt hổ uy nghiêm quét nhìn mọi người.

“Thành Đồ Bình bị đoạt lại?”

Mọi người nghe vậy lập tức cảm thấy ngạc nhiên, một đại tướng ngồi đầu phía bên trái kêu to, dáng người to lớn mạnh mẽ chấn động.

“Đúng vậy, nhưng không biết là người nào làm vậy, có thể vòng qua thành Khánh Bắc trực tiếp công chiếm thành Đồ Bình.”

Lăng Uy gật đầu.

“Đại tướng quân, theo ti chức thấy, dù là ai làm thì đều có lợi cho quân ta!”

Tướng lĩnh ngồi đầu tiên bên phải đứng lên một cách nho nhã, sau khi hành lễ mỉm cười nói.

Lăng Uy chuyển ánh mắt nhìn sang người này: “Ồ? Không biết Ý Viễn có cao kiến gì?”

“Đại tướng quân, thành Khánh Bắc có hành động hẳn là phái đại quân tới thành Đồ Bình. Tuy vị trí địa lý của thành Đồ Bình cũng không quan trọng, nhưng Đại Viêm sẽ không để sau lưng mình bị xếp vào một cây đinh, nên tất nhiên muốn nhổ đi, binh lực của thành Khánh bắc giảm bớt, với bên ta mà nói đúng là một chuyện tốt.”

Ý Viễn chậm rãi nói, ánh mắt đầy tự tin.

Lăng Uy gật đầu, sao hắn có thể không biết điểm này, chỉ là hắn không có chút manh mối vào về đội quân kia thuộc phương nào nên trong lòng mới cảm thấy lo lắng.

Nhưng nói đến cùng, chuyện này thật sự có lợi cho đại quân của hắn.



“Nguyên Kính, lần này đi quận Hoài Thành ngươi phải đặt cẩn thận hơn.”

Nửa tháng đã trôi qua kể từ ngày kết minh với Thôi Tâm Thuỷ, mấy ngày trước Thôi gia đã đưa năm mươi viên Linh Dương Đan, Lý Bắc Thần rất hài lòng với hiệu suất của Thôi gia.

“Chủ công yên tâm.”

Thích Kế Quang mặc chiến giáp, bên hông treo đao, dáng người cao lớn, ánh mắt khiến người, cực kỳ xuất chúng.

Lúc này hắn đang quỳ một gối xuống đất, ôm quyền hành lễ, khuôn mặt kiên nghị.

Một trăm tên Thích Gia Quân sau lưng hắn cũng cung kính quỳ gối, trên khuôn mặt tràn đầy bình tĩnh.

Đây là sáu mươi tên Thích Gia Quân mà Lý Bắc Thần triệu hồi sau khi trở về từ Bắc Cảnh. Ở Bắc Cảnh nhiều người nhiều mắt nên không tiện triệu hoán, tránh cho chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Thêm bốn mươi tên lúc trước, tổng cộng là một trăm tên Thích Gia Quân với khí thế mạnh mẽ, dáng người cường tráng, đều là nam nhi oai hùng hiếm có!

Bọn họ đi theo Thích Kế Quang huyết chiến sa trường, bây giờ quay lại thế gian, sát khí quá nặng, sát khí quá lớn, tuyệt đối làm người kinh hãi hoảng sợ.

Uy thế của trăm người có thể ngang hàng với Tông Sư bình thường!

Lại có Uyên Ương Trận thêm vào, chiến lực sẽ càng mạnh mẽ hơn, cũng để cho Lý Bắc Thần tràn ngập chờ mong.

Thích Kế Quang không nói thêm gì nữa, sau khi hắn đứng lên ôm quyền hành lễ thật sâu mới suất lĩnh trăm tên Thích Gia Quân leo lên chiến mã, hoá thành một dải lụa lập tức lao ra doanh địa Vĩnh An, đi về phía quận Hoài Thành phương Nam cách nơi này mấy nghìn dặm!

Lần này đi, chắc chắn sẽ huyết chiến mấy ngày liên tục, chém gϊếŧ trăm vạn người!

Mà danh tiếng của Thích Kế Quang hắn chắc chắn sẽ vang vọng mảnh đất này, để cho hàng tỉ người truyền xướng và kính sợ!