Editor: Thỏ Ngọc
Beta: Ngọc Lym
“Kết minh?”
Vẻ mặt Lý Bắc Thần trở nên quái dị, Thôi gia lại tìm hắn kết minh?
Thực lực của Thôi gia như thế nào, thực lực mà Lý phủ của hắn biểu hiện ra bên ngoài thế nào? Hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp.
Tuy hắn tin rằng không bao lâu nữa thực lực của Lý phủ sẽ ngang bằng với Thôi gia. Nhưng bây giờ hắn không thể không thừa nhận, thực lực của mình so với Thôi gia vẫn kém hơn rất nhiều.
Không nói tới vị lão tổ chưa biết sống chết kia của Thôi gia, mà chỉ cần gia chủ Thôi gia Thôi Hồng, người có tên trong Địa Bảng, cũng không phải là người mà bây giờ Lý phủ có thể ngăn cản!
Thật ra thực lực của một vị Tông Sư Tuyệt Điên đứng sừng sững trên Địa Bảng đã mạnh hơn Tông Sư Đỉnh Phong bình thường không ít.
Càng không phải nói tới Thôi Hồng, người đứng tứ ba mươi chín!
“Đúng vậy, nói vậy Lý thành chủ cũng biết thế cục bây giờ của Vương triều Đại Vũ đã cách đại loạn không xa. Đến lúc đó, Hắc Liên Giáo tất nhiên sẽ tấn công quy mô quận Vân Ấp, mà quận Hoài Thành lại ở phía Bắc quận Vân Ấp, hai quận gần nhau, vô cùng nguy hiểm!”
Khuôn mặt Thôi Tâm Thuỷ đầy nghiêm trọng, tâm trạng nặng nề.
“Mà Thôi gia ta là một trong chín thế gia của Vương triều Đại Vũ, chiếm cứ vài toà thành trì của quận Hoài Thành, dưới trướng có không ít binh mã, nhưng khổ nỗi lại không có tướng tài biết cầm binh!”
Thôi Tâm Thuỷ cười khổ một tiếng rồi nhìn Lý Bắc Thần, hắn biết đối phương sẽ hiểu ý của hắn.
Từ trong tình báo, hắn biết dưới trướng Lý phủ có hai gã cường giả Tông Sư, đều là tướng lĩnh trong quân. Một người lĩnh hơn hai nghìn nhân mã lại tiêu diệt thành Thượng Dương một cách dễ dàng. Một người tấn công thành Đồng An, đồ sát Lâm gia.
Đều là những vị tướng tài hiếm thấy.
Cho nên mới có chuyện hắn đến kết minh này.
Giang hồ thế gia giống như bọn họ, không bước chân tới triều chính, đệ tử trong tộc cũng là người tập võ, nào có người biết binh pháp?
Điều quan trọng nhất là thực lực của Lý phủ không mạnh, cho dù kết mình thì Thôi gia bọn họ vẫn là chủ, dễ dàng không chế.
Nếu không bọn họ hoàn toàn có thể hợp tác với các thế gia tướng môn trong vương triều, làm gì đến nỗi tìm tới Lý Bắc Thần?
Nói đến cùng cũng là vì tướng môn triều đình rắc rối phức tạp, thế lực rắc rỗi khó gỡ nên sẽ khó để bọn họ khống chế. Tính an toàn cũng không thể so với Lý gia phủ Bắc Xuyên có bối cảnh trong sạch!
Lý Bắc Thần thoáng hiểu ra, hoá ra là coi trọng Hoa Hùng và Hàn Cầm Hổ!
Hắn cũng hiểu, Thôi gia là võ đạo thế gia, hẳn là không có người tập luyện binh pháp. Bình thường thủ thành, phòng bị vài tên trộm cướp thì không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ lại sắp thành kẻ địch với đại quân của Hắc Liên Giáo, khó tránh lòi cái dốt ra.
Ánh mắt hắn lập loè, trong lòng cũng hơi có ý động, mặc dù muốn va chạm với Hắc Liên Giáo sớm hơn nhưng có Thôi gia ở đằng trước, hắn ở sau lưng, lại có thể yên tâm thu thập một lượng lớn Luân Hồi Chi Lực. Chuyện này với sự phát triển sau này của hắn có lợi mà không có hại!
Nhìn sang bên phải, nơi đó có Trần Cung đang lẳng lặng ngồi, gật đầu với hắn một cách nhẹ tới nỗi không thể phát hiện ra, ý bảo hắn có thể đồng ý chuyện này.
Lý Bắc Thần quyết định trong lòng rồi nhẹ nhàng cười nói: “Thôi công tử, chuyện kết minh dễ nói, nhưng thực lực của Lý phủ ta thấp kém, đối đầu với Hắc Liên Giáo thật sự là lấy trứng chọi đá, sợ rằng thuyền huỷ nhân vong!”
Tuy đồng ý đề nghị kết minh của Thôi Tâm Thuỷ, nhưng lại không thể giúp đỡ không công mà cần phải đưa ra yêu cầu, nếu không, đoán chừng Thôi gia cũng sẽ không quá tin tưởng hắn.
Đây là lòng người.
Đồng ý quá sảng khoái sẽ làm Thôi gia nghi thần nghi quỷ, cần phải làm Thôi gia mất máu thì bọn họ mới có thể yên tâm.
Chính mình trả một cái giá đắt mới có được chắc chắn sẽ quý trọng và yên tâm hơn khi bầu trời rớt xuống bánh có nhân!
“Đây là chuyện tất nhiên, không biết Lý thành chủ có yêu cầu gì?”
Thôi Tâm Thuỷ không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, thế lực của Hắc Liên Giáo cực kỳ khổng lồ, là một trong những thế lực mạnh nhất trong Vương triều Đại Vũ. Bây giờ lại chiếm một phủ, mấy trăm vạn giáo đồ, bất cứ kẻ nào đối đầu cũng phải cảm thấy đáy lòng e sợ.
“Thôi công tử, một trăm viên Linh Dương Đan!”
Lý Bắc Thần vươn một ngón tay, mỉm cười nhẹ nhàng nói, nhưng nội dung trong lời nói lại làm vẻ mặt của mấy người Thôi gia lập tức biến đổi.
Một trăm viên Linh Dương Đan?
Sự sắc bén trong mắt Thôi Tâm Thuỷ chợt loé qua, nhìn kỹ Lý Bắc Thần, khẩu vị của vị thành chủ thiếu niên này cũng thật sự quá lớn.
Một viên Linh Dương Đan trị giá một vạn lượng hoàng kim, một trăm viên chính là trăm vạn lượng hoàng kim!
Đây là một gia tài cực kỳ khủng bố.
Tuy Thôi gia hắn có thể lấy ra nhưng cũng không phải là một chuyện dễ dàng, vật tư tu hành chuyên dụng của cường giả Tông Sư cực kỳ trân quý, trong Vương triều Đại Vũ cũng chỉ có mấy phương thế lực mạnh mẽ nhất mới có thể luyện chế.
Mà Thôi gia hắn lại không nắm giữ phương pháp luyện chế!
“Lý thành chủ, đây là đang làm khó người khác rồi, mặc dù Thôi gia ta có thể lấy ra một trăm viên Linh Dương Đan, nhưng cũng thương gân động cốt, nhiều nhất là ba mươi viên!”
Thôi Tâm Thuỷ lắc đầu chém đinh chặt sắt từ chối.
Lý Bắc Thần mỉm cười, hắn cũng không trông cậy vào Thôi Tâm Thuỷ có thể đồng ý, hiệu quả của Linh Dương Đan với việc tu hành của cường giả Tông Sư cực kỳ rõ ràng, một trăm viên là số lượng quá lớn.
Chỉ cần có thể lấy được một ít Linh Dương Đan thì nhân kiệt Hoa Hạ dưới trướng có thể tăng tu vi với tốc độ nhanh hơn, đến lúc đó uy lâm Vương triều Đại Vũ cũng không phải là chuyện khó!
Kết minh vốn có lợi cho hắn, mà lại có thể lấy được một ít Linh Dương Đan, chuyện tốt thế này tất nhiên sẽ làm hắn cực kỳ vui sướиɠ.
Cho dù bây giờ Thôi Tâm Thuỷ đồng ý cho ba mươi viên hắn cũng đã vô cùng hài lòng, nhưng bây giờ hắn đang nói yêu cầu của mình, tự nhiên là phải mặc cả rồi.
Hai người tranh luận một lúc, cuối cùng quyết định là năm mươi viên Linh Dương Đan, mà Lý Bắc Thần phải cử một vị tướng lĩnh cảnh giới Tông Sư tới Thôi gia, lĩnh binh tác chiến.
Thương lượng xong, Thôi Tâm Thuỷ đứng dậy cáo từ: “Lý thành chủ, nơi này còn có vài vị Đại Tông Sư đến, chúng ta ở chỗ này cũng là dư thừa nên trở về trước, sau này sẽ còn gặp lại!”
“Sau này sẽ còn gặp lại!”
Lý Bắc Thần ôm quyền, nhìn nhóm người Thôi Tâm Thuỷ rời đi.
“Công Đài, ngươi thấy việc này thế nào?”
Hắn quay lại chủ vị, nhìn về phía Trần Cung rồi nhẹ nhàng hỏi.
“Chủ công, xem ra Hắc Liên Giáo sắp có hành động lớn, hơn nữa rõ ràng Thôi gia đã nhận được tin tức đáng tin cậy, nếu không cũng sẽ không vội vã như vậy, chuyện này có thể cử tướng quân Thích Kế Quang tới đó.”
Vẻ mặt Trần Cung nghiêm túc, nói năng thận trọng, hắn hơi ôm quyền với Lý Bắc Thần, trực tiếp mở miệng nói.
Lý Bắc Thần gật đầu rồi than nhẹ một tiếng, mãnh tướng dưới trướng bây giờ vẫn quá ít, tới lúc cần dùng mới nhận ra là không đủ.
Sau khi cử Thích Kế Quang đi, trong phủ Bắc Xuyên của hắn cũng chỉ còn lại một vị tướng lĩnh là Hoa Hùng.
Tuy Hoa Hùng dũng mãnh, thực lực mạnh mẽ, nhưng nếu nói về cầm binh tác chiến, hành quân bày trận thì lại kém xa Hàn Cầm Hổ và Thích Kế Quang rất nhiều.
Hai người này một người thì tấn công tiêu diệt Nam Trần, một người thì Nam diệt giặc Oa, Bắc ngự Thác Đát, đều là tướng tài hiếm có!
Lý Bắc Thần nhìn Luân Hồi Chi Lực còn lại bây giờ: 3253 đạo!
Nếu đã quyết định điều động Thích Kế Quang tới Thôi gia, vậy thì phải ưu tiên triệu hồi ra một nhóm Thích Gia Quân, như thế đến khi đại chiến hắn mới có thể thu được lượng Luân Hồi Chi Lực lớn nhất!
Nhưng vào lúc này, sắc mặt của hắn đột nhiên sửng sốt, bởi vì chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà Luân Hồi Chi Lực đột nhiên nhảy số, nhanh chóng tăng lên như một chiếc cối xay gió lớn!
Sao lại thế này?
Chẳng lẽ là đội diệt phỉ Tây Lương, có thu hoạch lớn?
Hay là bên phía Hàn Cầm Hổ kia có kết quả đại chiến?