Editor: Khuynh Thần
Beta: Ngọc Lym
"Aaa!"
Chung Tuấn kêu lên thảm thiết, tê thanh liệt phế, hắn trơ mắt nhìn Nhị thúc đang bay tới, máu tươi phun ra, mà thanh trường đao đỏ rực kia đâm thẳng vào người hắn cắm xiên xuống đất, ù ù run rẩy!
Hai mắt đầy tuyệt vọng và không cam tâm, như một con cá chết gian khổ giãy giụa, khát vọng sống mạnh mẽ khiến hắn không cam lòng nhắm mắt, vươn tay chộp lấy binh sĩ xung quanh, môi mấp máy, nhưng sau một hơi thở đã không phát ra tiếng động gì, hắn bị đóng đinh ở trên tường thành!
Vèo!
Một trận tiếng gió vang lên, cuồng phong nổi loạn, một nam tử thân cao chín thước, hổ thể lang eo, đầu báo tay vượn* bước tới, tóc đen bay múa, đôi mắt tựa đồng lăng, lửa giận hừng hực thiêu đốt!
Một thân hắc giáp lấp loé lóa mắt hồng quang*, dữ tợn kinh khủng, hắn giống như một Ma thần, nhanh chân bước về phía đám người.
"Hừ!"
Nhìn Chung Chấn Sơn đang không ngừng ho ra máu ở phía xa, ánh mắt của hắn băng lãnh* như đao, đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt bễ nghễ hừ lạnh một tiếng, chấn động trời cao!
Trong nháy mắt, hàng trăm tên binh lính mặc giáp đỏ xung quanh bay ngược rơi xuống cách đó hơn mười trượng, miệng không ngừng phun ra máu tươi, mặt mũi tràn đầy khϊếp sợ, nhìn nam tử đầy uy vũ đang từng bước đến gần, như thấy Thần Ma!
Nam tử uy mãnh vươn tay phải ra, lập tức, trường đao đỏ rực phát ra một tiếng huýt dài vui sướиɠ, đao quang lạnh thấu xương, kịch liệt chấn động, xoay tròn bay lên trên không trong nháy mắt bay tới trong tay nam tử bị hắn nắm chặt.
"Mạt tướng Hoa Hùng, bái kiến chủ công!"
Nam tử thân hình vạm vỡ cao lớn như ma giáng trần đi đến trước mặt Lý Bắc Thần, đột nhiên quỳ xuống, cúi đầu, cung kính hành lễ, trường đao trong tay hướng thẳng lên trời, phong mang vô tận!
Tất cả mọi người đều rung động nhìn một màn này, mặt mũi Chung Chấn Sơn càng tràn đầy kinh hãi, hắn không thể tin được, theo hắn thấy, một kích của nam tử trước mặt này có thể ở đánh hắn trọng thương khi còn đang cách xa trăm trượng, thực lực như vậy, nghe rợn cả người, tuyệt đối là cường giả Thần Phủ Thất Trọng trở lên!
Mà một tồn tại mạnh mẽ như vậy, lại cung kính hành lễ với Lý Bắc Thần?
Thật không thể tưởng tượng được!
Ngay cả phụ thân của Lý Bắc Thần, cũng tuyệt đối không mạnh mẽ như người này, làm sao có thể thu phục được một cao thủ lợi hại như thế?
Lại càng không cần phải nói, người này còn quỳ một chân trên đất, đó chính là hành đại lễ!
Mắt hắn đầy vẻ mê mang và không thể tiếp thu được.
Thế đạo này là thế nào?
Đông đảo binh lính mặc giáp đỏ hai mặt nhìn nhau, khẩn trương từng bước lùi lại, hai mắt khϊếp sợ đến tột cùng, mồ hôi toàn thân vã ra như tắm, da đầu tê dại, hay tay run rẩy, chỉ một kích đã đánh trọng thương Chung Chấn Sơn được cho là mạnh mẽ nhất trong mắt bọn hắn, một tiếng hừ lạnh đã đánh bay trên trăm tên đồng liêu của họ, sự tồn tại này không phải là người, bọn họ làm sao có thể đối phó được?
Hơn nữa, cường giả nghe rợn cả người như thế, vậy mà lại hành đại lễ với Lý Bắc Thần?
"Thiếu thành chủ.."
Trương Hổ ở cách đó không xa càng trợn tròn hai mắt, hiện tại đã ngừng chiến đấu, trợn mắt há hốc mồm nhìn hết một màn bên này.
Từ khi nào, Thiếu thành chủ của bọn hắn lại thu phục được một cường giả khủng bố như vậy chứ?
Mặc dù không hiểu, mặc dù kinh ngạc, nhưng nhiều hơn vẫn là cuồng hỉ!
"Hoa Hùng tướng quân đến trất đúng lúc! Mau đứng lên đi!"
Lý Bắc Thần nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy nam tử uy vũ cung kính hành lễ, vô cùng hưng phấn, quả nhiên không hổ thiên kiêu của Hoa Hạ, vừa ra trận rung động tất cả mọi người, quét ngang vô địch!
"Đa tạ chủ công!"
Hoa Hùng đứng lên, hắn ôm quyền cúi đầu một lần nữa, sau đó quay người nhìn khắp nơi, sát khí nổi lên, mắt sắc như đao, khí thế toàn thân mạnh mẽ đến cực điểm vọt thẳng lên trời!
"Chủ công! Đợi mạt tướng đánh tan quân địch, lại đến tiếp chuyện với chủ công."
Hoa Hùng vừa dứt lời, trường đao trong tay đột nhiên dựng đứng, trong mắt lóe lên sát ý vô tận, hắn vốn là mãnh tướng Tây Lương, thuộc hạ của Đổng Trác, đương nhiên cũng không phải là thiện nam tín nữ gì!
"Rống."
Ánh sáng gϊếŧ chóc đỏ rực như máu vọt thẳng lên trời, một đầu huyết sắc ảo ảnh của mãnh hổ trong nháy mắt xuất hiện, thân dài mười trượng, che khuất bầu trời, mắt hổ bạo ngược hung tàn, hung quang cực kì lạnh lẽo chói mắt, lúc này đang ngửa mặt lên trời gào thét, mây khói huyết sắc* tràn ngập bầu trời!
Huyết sắc khí cuồn cuộn tản ra thiên địa, cuồng phong gào thét bao phủ cả vòm trời!
"Đây là Tông.. Tông Sư!"
Chung Chấn Sơn ngây dại, khóe môi run rẩy kịch liệt, mồ hôi rơi như mưa, hai mắt co rụt lại, hoảng sợ muôn dạng, lúc này trong đầu hắn ầm ầm nổ vang, trống rỗng.
"Sao.. sao có thể.."
Cả người hắn vô lực, lẩm bẩm một mình, lúc này sắc mặt như tro tàn, hoàn toàn không thể tin được!
Loại thành nhỏ này của bọn họ, sao có thể có Tông Sư giá lâm?
Hơn nữa, còn là người của Lý phủ thành Vĩnh An!
Chuyện không thể tưởng tượng đến cực điểm này, sao có thể xảy ra được chứ?
"Vậy.. vậy mà là Tông Sư!"
Trương Hổ nghẹn họng nhìn trân trối, há to miệng, hai mắt suýt chút nữa thì rớt xuống đất, Lý phủ của bọn hắn có cường giả Tông Sư?
"Ha ha ha! Cường giả Tông Sư!"
Trong nháy mắt hắn cất tiếng cười to, vành mắt ươn ướt, thành Vĩnh An được cứu rồi!
Ánh mắt Hoa Hùng lạnh nhạt, như Ma Thần quan sát thế gian, trong nháy mắt, đao quang ngập trời bao vây lấy hắn, như một vầng thái dương sáng chói, chiếu sáng muôn phương, hủy diệt vạn vật!
Một màn này, dường như trở thành vĩnh hằng, bạch hổ trên trời gầm thét, hung quang vô tận, đao quang rực rỡ trên mặt đất, sắc bén vô cùng!
Lúc này dường như cả tòa thành Vĩnh An đều trong nháy mắt trở lại yên tĩnh, hai bên giao chiến đều ngơ ngác nhìn qua đây, mắt đầy khϊếp sợ, thân thể run lẩy bẩy, ngay cả binh khí trong tay cũng vô thức đánh rơi trên mặt đất.
Tông Sư!
Sự tồn tại đến bực này với bọn họ chính là truyền thuyết, chính là truyền kỳ, chính là chúa tể nắm quyền sinh sát trong tay!
Vì sao lại xuất hiện loại tồn tại mạnh đến mức làm cho người ta sợ hãi này?
Tất cả mọi người đều như đang đặt mình ở trong mộng, gương mặt nhanh chóng run rẩy, đầu óc tê dại, như thể sau một khắc sẽ nổ tung!
Xoát!
Đao quang quét ngang trời, sắc mặt Hoa Hùng băng lãnh, trường đao trong tay nháy mắt quét ra!
Giống như đường đao quét ngang biển rộng, rực rỡ chói mắt, ánh sáng chết chóc đỏ rực quét qua mọi hướng, Chung Chấn Sơn trợn tròn mắt, mang theo tuyệt vọng và khổ tâm, ở trước mặt Tông Sư, tâm hắn như tro tàn ngay cả ý niệm chống cự cũng không có, cứ cho là hắn giãy giụa như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không có bất cứ ý nghĩa gì!
"Ta không cam lòng!"
Hắn ngửa mặt lên trời gào thét, thành Vĩnh An sắp bị phá diệt tức, huy hoàng của Chung gia hắn ở trong tầm tay, tài nguyên sau này sẽ tăng lên, hắn cũng có thể có một tia hi vọng đạt đến đỉnh Tông Sư, quan sát phong vân!
Nhưng hôm nay, không còn gì cả, mọi thứ đều mất sạch.
"Mọi thứ đều mất sạch!"
Hắn cười ha ha, cười đến điên cuồng, nước mắt cũng không chảy xuống, Tông Sư ra tay, dập tắt mọi hy vọng của hắn!
Bùm!
Cả tòa thành dường như chấn động, gió nổi mây phun, cát bụi mịt mù hư không, khắp nơi đều là máu và xương, đau đớn khôn cùng.
Hồng quang lóa mắt, máu chảy xuôi dòng, khắp nơi đều là mảnh vụn thi thể, rét lạnh thấu xương.
Tất cả mọi người đều bị dọa cho sững sờ, ngơ ngơ nhìn cảnh tượng như địa ngục trước mắt, cả người chấn động, trong lòng kinh sợ khôn cùng.
Đây là dạng cảnh tượng gì?
Một kích mà thôi, đã khiến cho trên trăm binh sĩ mặc giáp đỏ không thể nào phản kháng, tan biến thành bùn!
"Trốn đi! Đây là ma quỷ!"
Một binh lính giáp đỏ nơm nớp lo sợ, mặt mũi trắng bệch như tuyết, đột nhiên vứt bỏ vũ khí trong tay, liều mạng chạy trốn, không dám quay đầu lại!
"Trốn đi!"
Qua trong giây lát, tất cả binh sĩ giáp đỏ đều lấy hết sức bình sinh, vứt bỏ áo giáp, liều mạng bỏ trốn!
Hoa Hùng sừng sững đứng đó, ánh mắt lạnh băng, nhìn từng tên từng tên bính lính giáp đỏ liều mạng chạy trốn, cũng không xuất đao lần nữa, hắn cần phải bảo vệ Lý Bắc Thần, không thể rời đi, sự an toàn của chủ công trong lòng hắn phải được đặt lên hàng đầu.
Rất nhanh, đã có binh lính mặt mày tràn đầy vui sướиɠ chạy lại đây, lớn tiếng bẩm báo: "Thiếu thành chủ! Kẻ địch đã rút lui!"
Vừa nói, vừa vô cùng cuồng nhiệt sùng bái nhìn Hoa Hùng, đây chính là Tông Sư?
Một người vung đao lui vạn địch!
Loại uy thế thế này, khiến cho tên tiểu binh này khao khát hướng tới, nếu có một ngày hắn cũng có thể trở thành Tông Sư, vậy thì quang cảnh đến bực nào?
"Hoa Hùng tướng quân! Trận chiến này nhờ có ngươi, nếu không, hậu quả thật không dám tưởng tượng."
Lý Bắc Thần mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng kết thúc, không hổ là nhân kiệt của Hoa Hạ, cảnh giới Thần Phủ Nhất Trọng mà thôi, nhưng lại có thể phát huy chiến lực và khí thế kinh khủng của cảnh giới Tông Sư!
Hắn lúc này thể xác và tinh thần mệt mỏi, trên người lại trọng thương, có thể kiên trì chống đỡ đến bây giờ, đã là không dễ, lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt, toàn thân vô cùng đau đớn.
"Mau mời đại phu!"
Hoa Hùng biến sắc, vội vàng hét to, nâng tay phải lên nhẹ nhàng đỡ lấy Lý Bắc Thần, chớp mắt lao nhanh về phía phủ thành chủ.
"Nhanh! Nghe lệnh Hoa Hùng tướng quân!"
Trương Hổ vội vàng dìu Vu Thành dậy, cấp tốc đuổi theo.
*hổ thể lang eo, đầu báo tay vượn: Chỉ người có cơ thể to như hổ, eo nhỏ như sói, đầu to như báo, tay dài như vượn
*hắc giáp: Áo giáp màu đen
*hồng quang: Tia sáng màu đỏ
*băng lãnh: Lạnh như băng
*huyết sắc: Màu máu