Editor: Đại lão gia
Beta: Ngọc Lym
Thực ra, Hàn Cầm Hổ cũng có chút kinh ngạc, để bảo đảm quân địch tiến vào khe núi, phía sau hắn cũng chuẩn bị một số thủ đoạn, lại không ngờ người này lại trực tiếp dẫn quân xông vào khiến cho hắn tiết kiệm bao nhiêu sức lực.
“Qua cùng hắn đi!”
Hắn cười lạnh một tiếng, nhất thời đao lớn trong tay chém ra, giống như một ngọn Ma Sơn sừng sững giáng xuống nặng nề, khí thế khủng bố, ma diễm ngập trời!
Ma Đao sáng chói từ trên cao giáng xuống khiến sắc mặt của Tống Lương Nghệ biến đổi dữ dội, lúc này hắn mới nhận ra người này mạnh đến cỡ nào!
Tuyệt đối không phải là người mà hắn có thể chống lại được!
Nghiến răng lại, hắn giẫm lên vách núi, trực tiếp xoay người, đi về phía lối ra khe núi, nhanh chóng né tránh, thoát thân bằng tốc độ nhanh nhất!
Hắn muốn truyền tin tức này về thành Dương Duyên, một tên Tông Sư mạnh mẽ như vậy dẫn quân đến đây tạo thành uy hϊếp quá lớn đối với thành Dương Duyên!
Trong lòng cực kỳ bi thương, hắn biết rằng giờ phút này đệ đệ mình nhất định đã chết rồi!
Ầm!
Vừa rút lui, một đao của Hàn Cầm Hổ chém xuống đã trực tiếp chém vào trên người bảy tám tên cao thủ Thần Phủ đang đi theo hắn, trên mặt bọn họ hiện rõ tuyệt vọng và không cam lòng, thân thể h tả tơi, máu chảy đầm đìa, trong nháy mắt ngã bay ra ngoài!
Thân thể tàn tạ rơi xuống đất, không còn chút sinh cơ nào, chỉ có từng tia máu đỏ tươi chói mắt chảy ra.
“Trốn?”
Hừ lạnh một tiếng, trong mắt Hàn Cầm Hồ hiện lên vô số sát ý, hắn bước ra một bước, một chút tàn ảnh vẫn còn lưu lại tại chỗ còn thân thể hắn trực tiếp đuổi theo với tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với Tống Lương Nghệ!
“Nhanh quá!”
Tống Lương Nghệ quay đầu nhìn, tức khắc tâm run lên, vẻ mặt hung ác, hắn biết rõ hắn chạy không thoát!
Đột ngột dừng lại, quay người, đâm thương!
Giống như giao long xé biển ngăn sông, trường thương trong tay hắn tỏa ra ánh sáng chói lọi, tấn công thẳng về phía Hàn Cầm Hổ!
Đây là một thương đỉnh cao nhất của hắn!
Tinh khí thần hợp nhất ở mức cao, thương mang óng ánh chói lọi chiếu sáng trời cao, sau lưng núi thây biển máu hiện ra, một ảo ảnh xác chết to lớn không đầu xuất hiện sau lưng hắn, sát ý rất khủng khϊếp bay thẳng lên trời!
Vào đúng giờ phút này, hắn lại đột phá bình cảnh tiến vào cảnh giới Tứ Trọng, chính thức xếp vào hàng Tông Sư Trung Giai!
Cho dù như vậy nhưng sắc mặt hắn vẫn không thay đổi chút nào, khí thế càng mạnh mẽ, trường thương giống như ma long, giương nanh múa vuốt, huyết quang vờn quanh cực kỳ cuồng bạo!
Hàn Cầm Hổ cười gằn, đúng là có chút ngoài ý muốn, lại lâm trận đột phá.
Tuy Tông Sư Tứ Trọng mạnh hơn rất nhiều so với Tông Sư Tam Trọng, nhưng cũng không có khác biệt quá lớn đối với hắn!
Thân hình uy nghiêm sừng sững như núi, ánh mắt bễ nghễ, trường đao trong tay tung hoành ngang trời, đao quang chói mắt soi sáng cả bầu trời và đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!
Ầm!
Đao quang và thương mang va chạm nhau giống như sấm sét trên chín tầng mấy nổ vang, đinh tai nhức óc, Tống Lương Nghệ trong nháy mắt bay ngược phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không có chút huyết sắc nào.
“Quá mạnh!”
Hắn nửa quỳ trên mặt đất, vết thương trên ngực máu thịt be bét, ngẩng đầu nhìn Hàn Cầm Hổ đang bước từng đi tới, vẻ mặt ngơ ngác, cho dù hắn đã đột phá đứng trong bậc Tông Sư trung giai nhưng hắn lại không phải kẻ thù của người này.
Thực lực thế này đã gần ngang ngửa với chủ tướng Diêu Tuyết Phong rồi!
Nhưng hắn cũng không cam chịu ngồi chờ chết, hắn biết viện binh phía sau sẽ tới rất nhanh, hắn nhất định phải kiên trì cho đến lúc đó!
Chỉ có như vậy, hắn mới có cơ hội sống sót!
Vươn người đứng lên, hắn nghiến răng nghiến lợi, ép buộc bản thân kìm nén phẫn nộ và hận thù trong lòng, trường thương chỉ xéo xuống, nhìn Hàn Cầm Hổ cực kỳ uy nghiêm như núi cao biển rộng, khí thế hùng hồn không gì sánh được.
Ảo ảnh của xác chết không đầu lại xuất hiện, toàn thân tràn ngập huyết quang, sát khí vờn quanh trên người hắn!
Hàn Cầm Hổ cầm đao, mặt không có cảm xúc, toàn thân ma khí vờn quanh giống như một ma thần bước ra từ u minh, thục sự hàng lâm xuống trần thế!
Trường đao đột nhiên dựng thẳng lên, phát ra ánh sáng lạnh lẽo, tay phải vừa nhấc lên, đột nhiên chém xuống!
Ầm ầm ầm!
Từng mảng từng mảng ảo ảnh núi sông hiện ra dưới dao của hắn, sau đó đột nhiên sụp đổ thành trăm mảnh, huyết diễm bay lên không trung, một luồng sức mạnh khủng bố vỡ vụn núi sông bao phủ như muốn chém hủy diệt tất cả mọi thứ!
Đao Toái Sơn Hà!
Trường đao của Hàn Cầm Hổ ngang trời.
Mang theo uy thế mạnh mẽ từ trên không chém xuống giống giống như một thế giới sụp đổ!
Tống Lương Nghệ cảm thấy da đầu sắp nổ tung, loại uy thế này quá mức khủng bố, đã vượt xa giới hạn mà hắn có thể chống lại!
Đao quang vô song đánh tới, sát ý cuồn cuộn giống như một dải lụa huyết sắc quét qua!
“Không!”
Tống Lương Nghệ đứng sững sờ tại chỗ, không cam lòng gào thét, trường thương trong tay hắn rơi xuống đất “ầm” một tiếng gây nên một làn khói mù mịt bao phủ dưới bàn chân hắn.
Trên thắt lưng xuất hiện một vết máu rất nhỏ, sau đó máu tươi phun ra, thân thể tàn phế ngã xuống!
Cường giả Tông Sư Trung Giai, vẫn lạc!
Hàn Cầm Hổ trực tiếp xoay người, ánh mắt lạnh lùng, không liếc nhìn thi thể Tống Lương Nghệ một cái, hắn trực tiếp đánh gϊếŧ đám binh lính Đại Viêm đang tranh nhau đào vong ở phía xa, sợ hãi đủ kiểu.
Một luồng đao quang óng ánh chói mắt chiếu rọi chín tầng trời, tung hoành một phương, mỗi một đao chém xuống đều khiến chục tên binh lính chết trong tuyệt vọng và không cam tâm, một tiếng gầm lớn cũng đa khiến cho hơn trăm người bay ra!
Hắn giống như một ma tướng bất khả chiến bại, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, chém gϊếŧ ngất trời!
Cách hắn không xa, bảy trăm Duệ Tốt Đại Tùy đã lao xuống khe núi từ trước, tạo thành chiến trận, xung phong liều chết xông trong khe núi này!
Bất kỳ binh lính nào của Đại Viêm đối mặt với bọn họ cũng như trứng chọi đá, dễ dàng sụp đổ, chịu không nổi một đòn.
Họ giống như quân đội ma quỷ đến từ địa ngục, bảy trăm người như một, đao quang tung hoành, máu người chảy dài mười dặm!
Máu tươi bắn tung tóe không dừng, xương vụn rơi đầy đất, từng bộ từng bộ tàn thi vương vãi khắp khe núi, máu chảy thành sông!
Hà Dung và Trương Tấn chỉ huy những binh lính Kiêu Dũng Doanh còn lại lao xuống, nhìn bảy trăm Duệ Tốt Đại Tùy toàn thân đầy bị huyết sắc sát khí bao phủ, nuốt nước miếng, ngập tràn kinh hãi, đây là lần đầu tiên họ thấy một lực lượng quân đội mạnh mẽ như vậy!
Bọn họ cảm thấy cho dù là đại cao thủ cảnh giới Thần Phủ như bọn họ nếu như đứng đối diện với bảy trăm người này cũng sẽ dễ dàng bị chém gϊếŧ!
Một đội quân đáng sợ như vậy quả thật đã làm đáy lòng họ có nhận thức mới.
Xoạt!
Đao quang chuyển động, Hà Dung không còn để ý tới, trường đao trong tay hắn xoay chuyển, vẻ mặt dữ tợn, trực tiếp chém tới từng tên từng tên binh lính Đại Viên còn đang sợ hãi…
Phía sau hắn, từng tên từng tên binh lính Kiêu Dũng Doanh kiên trì, sắc mặt lạnh lùng, sát khí bừng bừng, bắt đầu bao vây gϊếŧ binh lính của Đại Viêm một cách có trật tự.
Sau khi trải qua từng vòng tẩy lễ của mũi tên, quân đội Đại Viêm bị thương vong nặng nề, số binh lính còn lại lúc này chưa đầy 3000 người, hơn nữa, tất cả họ đều vô cùng sợ hãi, thất kinh, hoảng hốt chạy trốn.
Bọn họ chỉ là đội quân bình thường của Vương triều Đại Viêm, dù đã xông pha chiến trường mấy lần nhưng vẫn không có được ý chí ngoan cường của một lão binh trăm trận!
Sau nửa canh giờ, cả khe núi dường như khó có thể nhìn thấy quân sĩ của Đại Viêm đang đứng, nhìn chung quanh đều là các tướng sĩ, binh lính Kiêu Dũng Doanh với vẻ mặt hưng phấn xem lẫn kích động.
Đây là trận đánh đầu tiên theo đúng nghĩa của đại đa số binh lính của Kiêu Dũng Doanh!
Trước kia bọn họ chỉ là võ giả, tuy rằng đã nhìn thấy máu, nhưng không có ấn tượng khắc sâu như vậy, trên mặt đất đầy thi thể, máu tươi chảy thành dòng, bọn họ thật sự cảm nhận được bản thân mình là một binh lính!
Giống như đã hoàn thành một trận tẩy lễ, tinh thần của mọi người dường như đã thay đổi, họ tràn đầy tự tin và chí khí dâng cao!
“Ừm?”
Dưới chân Hàn Cầm Hổ thây chất thành núi, máu tươi chảy thành sông, đột nhiên hắn nhướng mày lên, nhảy lên không trung cao hơn chục trượng, lạnh lùng nhìn về phía lỗi vào của khe núi, nhìn thấy từ xa có một đoàn quân lớn đang cấp tốc chạy tới, tinh kỳ bay phấp phới.
“Xem ra thủ tướng thành Dương Duyên này là người có tính cách rất thận trọng!”
Hắn lạnh lùng tự lẩm bẩm một mình, vung thanh trường đao trong tay, đao quang ngang trời, chém đvài tên lính Đại Viêm cuối cùng với vẻ mặt lãnh đạm.
Toàn bộ một vạn quân Đại Viêm đến đây đã bị tiêu diệt!