Editor: YaJun
Beta: Ngọc Lym
"Các vị, bây giờ vương triều đại loạn, thế lực khắp nơi tranh đấu, mọi người cũng đều vô cùng rõ ràng, Lâm mỗ không nhiều lời nữa, nhưng có một chuyện, liên quan đến tài sản tính mạng lại không thể không nói."
Lâm Trạch Dương nhìn thẳng mọi người, lớn tiếng mở miệng, sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Lý Bắc Thần thờ ơ lạnh nhạt, sắc mặt vẫn thong dong, tương truyền Độc Tàm Môn chỉ có một vị lão tổ Tông Sư Cao Giai tọa trấn tông môn, không dễ xuất hiện.
Bởi vậy hắn không sợ.
Hơn nữa, hắn đã phát hiện ra hơn một nửa số người ở đây đoán chừng đều đã bị Lâm gia thu phục từ lâu, lúc này, trên mặt tất cả đều lộ ra một nụ cười nhẹ, rõ ràng ích lợi của bọn họ đã buộc chặt với Lâm gia, hoặc có lẽ là buộc chặt với Độc Tàm Môn.
Chỉ có tầm mười vị thành chủ mặt lộ vẻ buồn rầu, sầu khổ, ánh mắt lấp loé, tất cả suy nghĩ trong lòng đều đang nhanh chóng chuyển động.
"Ta muốn hỏi chư vị, đến khi đại chiến xảy ra, dựa vào thực lực của phủ Bắc Xuyên chúng ta nên đi con đường nào?"
Lâm Trạch Dương biểu tình nghiêm túc, ánh mắt ngưng trọng, một câu nói này lập tức làm cho không khí của đám người đứng ngoài xem ngưng kết lại, trong lòng mọi người giống như đột nhiên bị một ngọn núi đè xuống, cực kỳ nặng nề.
Đây cũng là chuyện mà tất cả mọi người ở phủ Bắc Xuyên lo lắng nhất.
Phủ Bắc Xuyên cằn cỗi, tài nguyên tu hành khan hiếm, kém xa tít tắp tất cả các phủ còn lại của Vương triều Đại Vũ. Nguyên nhân trong đó có rất ít người biết, nhưng Lý Bắc Thần suy đoán, hẳn là có liên quan tới Phong Ma Chi Chiến kia.
Trận chiến đó trực tiếp làm cho thế lực của phủ Bắc Xuyên lạc hậu hơn rất nhiều so với các phủ còn lại của Vương triều Đại Vũ.
Ngay cả thực lực của phủ Tế Bắc chỉ cách nhau một con sông cũng vượt qua phủ Bắc Xuyên không biết bao nhiêu, Độc Tàm Môn có tên trong năm thế lực đứng đầu của phủ Tế Bắc cũng có thể uy áp Bắc Xuyên, kiêu ngạo đến tuyệt đỉnh!
"Chư vị, theo ý ta, bất cứ thành nào trong chúng ta đơn độc ở trong chiến loạn đều tuyệt đối khó có thể may mắn thoát khỏi, chỉ có liên hợp thống nhất, tạo thành liên minh, tập trung hai mươi lăm tòa thành trì thành một phương thế lực mới có thể có hy vọng sống sót trong đại chiến!"
Lúc này, Liêu Trường Huy thành chủ thành Tuần Sơn, thân thể đứng lên, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc lớn giọng lên tiếng, giọng điệu nặng nề.
"Thành Liên Hà của ta đồng ý đề nghị của Liêu thành chủ."
Theo sát phía sau, gia chủ Trịnh gia thành Liên Hà cũng đứng lên với vẻ mặt đạm nhiên, nhẹ giọng nói.
"Ta cũng đồng ý.."
"Ta cũng đồng ý.."
* * *
Chỉ một lát sau đã có mười bốn thành chủ tỏ thái độ đồng ý, ở đây đã có người thần phục từ lâu nên lúc này tự nhiên ủng hộ, nhưng cũng có vài thành trì hai mặt nhìn nhau, khó khăn đưa ra quyết định.
"Rất tốt! Chư vị có thể quan sát đại cục như vậy, không hổ là là đứng đầu một thành phủ Bắc Xuyên ta!"
Lâm Trạch Dương hài lòng gật đầu, thêm ba nhà của bọn họ thì trong hai mươi lăm thế lực đã có mười bảy nhà đồng ý.
Nhưng mà ở đây còn có một cục xương khó gặm.
Lâm Trạch Dương lạnh lùng cười, trong mắt loé lên hàn quang, hắn cười như không cười nhìn về phía Lý Bắc Thần: "Không biết Lý thành chủ cảm thấy đề nghị này thế nào?"
Lý Bắc Thần nhẹ nhàng vỗ tay, trên mặt mang theo một nụ cười mỉm, lưng dựa vào ghế, vô cùng thoải mái dễ chịu, cực kỳ tùy ý nói: "Quận trưởng đại nhân, Lý mỗ cảm thấy đề nghị này đúng là quá tuyệt vời, ta hoàn toàn đồng ý."
Lâm Trạch Dương sửng sốt, hơi không thể tin vào lỗ tai của mình, vậy mà Lý Bắc Thần lại đồng ý đề nghị của bọn họ?
Tình cảnh này bề ngoài như có gì đó không đúng lắm.
Hắn chuẩn bị một đống lời nói đều bị mắc kẹt, không thể nói lên lời.
"Ha ha, nếu Lý thành chủ cũng đồng ý, vậy chư vị còn lại thì sao?"
Sau vài nhịp thở, Lâm Trạch Dương hít sâu vài hơi, nếu Lý Bắc Thần đồng ý thì bây giờ hắn cũng không có cớ để nhằm vào, ánh mắt hắn lập tức trầm xuống nhìn về phía những thành chủ còn lại, trong mắt sát khí lập lòe.
Hắn cũng không coi vài thành nho nhỏ còn lại ra gì, không nói sau lưng có Độc Tàm Môn ủng hộ, chỉ riêng thực lực của thành Đồng An cũng có thể quét ngang.
"Thành Lăng Bình đồng ý."
Trương Đồng Tế thở dài một tiếng, cả người vô lực, lúc này hắn cảm thấy thật sự không hiểu vì sao Lý Bắc Thần cũng đồng ý?
Không có thành Vĩnh An ngăn cản phía trước, nếu bọn họ tiếp tục ngoan cố không thay đổi, sống chết sẽ ở ngay trước mắt.
Không bao lâu sau, thành chủ của bảy thành trì còn lại đều bất đắc dĩ gật đầu, ánh mắt khuất nhục.
"Tốt! Đã như thế, phủ Bắc Xuyên ta liên hợp, tạo thành liên minh, tương lai đối mặt vương triều đại chiến, tất nhiên cũng có thực lực để chống lại!"
Lâm Trạch Dương lớn tiếng nói, giọng điệu mang theo sự kích động và hưng phấn xưa nay chưa từng có.
Lâm gia truyền thừa trên trăm năm, cuối cùng phủ Bắc Xuyên đã thống nhất trong tay hắn ở đời này!
Thành tựu này đủ để lưu truyền muôn đời trong gia tộc!
Hắn, chính là vị tổ tiên phục hưng Lâm gia!
Ngay lúc hắn đang hưng phấn cực độ, hận không thể khoa tay múa chân thì Lý Bắc Thần giống như cười mà không cười, hờ hững nhìn hắn: "Quận trưởng đại nhân, nếu bây giờ mọi người đều đã đồng ý liên hợp, vậy xin hỏi có thể nói về vị trí minh chủ chưa?"
Một câu nói này lập tức làm cho đám người đứng ngoài xem yên tĩnh.
Lâm Trạch Dương giống như ở giữa mùa đông bị người ta tạ cho một chậu nước lạnh. Toàn thân kích động và cuồng hỉ đột nhiên im bặt, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên nhìn về phía Lý Bắc Thần.
Vị trí minh chủ này còn phải nói nữa sao?
Không phải là hắn thì còn có thể là ai khác!
Lúc này hắn đã hiểu vì sao Lý Bắc Thần đồng ý sảng khoái như thế, hóa ra là tới cướp đồ ăn với hắn!
Nhưng thịt sắp vào miệng, sao hắn có thể nhường cho người khác?
Sát khí trong mắt lập tức nổi lên, khuôn mặt Lâm Trạch Dương trở nên âm trầm, lạnh lùng nhìn Lý Bắc Thần, giọng nói lạnh như gió Cửu U, lạnh thấu xương tủy: "Lý thành chủ, theo ý ngươi thì ai có thể trở thành minh chủ?"
Ánh mắt mọi người lập tức nhìn chằm chằm vào Lý Bắc Thần, nhìn vị thành chủ nhỏ tuổi nhất trong đám người ở đây.
Ngay cả ánh mắt của ba người Độc Tàm Môn cũng chuyển động nhìn về phía Lý Bắc Thần, từng tia sát khí lạnh băng tràn ngập trên không trung.
"Tất nhiên là ta!"
Lý Bắc Thần ưỡn người một cái đứng lên, sắc mặt lạnh lùng, mặc dù là thiếu niên, nhưng uy thế trên người lại cực kỳ hùng hậu, nồng đậm hơn so với phần lớn thành chủ ở đây.
Đám người lặng im, không có ai mở miệng.
Ánh mắt Liêu Trường Huy Liêu gia, quận trưởng thành Tuần Sơn sáng lên nhìn ánh mắt Lý Bắc Thần hơi mang theo một tia chờ mong.
Mặc dù hắn là người đầu tiên hưởng ứng Lâm Trạch Dương, nhưng trên thực tế, trong lòng hắn cực kỳ không cam lòng, tực lực của Liêu gia còn mạnh hơn Lâm gia một phần, nhưng lại vì bị Độc Tàm Môn áp bách không thể không thần phục, thật sự nghẹn khuất.
Lúc này có thể nhìn thấy có người trực tiếp khıêυ khí©h, tất nhiên hắn sẽ âm thầm vui mừng.
"Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên! Nhưng Lý Bắc Thần, vị trí minh chủ này ngươi không làm được!"
Ánh mắt Lâm Trạch Dương lạnh lẽo, lại không thể cứu vãn, trực tiếp vạch mặt, ngay cả kính xưng tối thiểu là thành chủ cũng không gọi nữa.
"Ồ? Vì sao ta lại không làm được?"
Lý Bắc Thần nhẹ nhàng cười, không chút nhượng bộ chút nào, thong dong bình tĩnh, ánh mắt lưu chuyển, tầm mắt lướt qua Lâm Trạch Dương nhìn về phía ba người Độc Tàm Môn bên cạnh hắn.
Từ đầu đến cuối, Lý Bắc Thần cũng không coi Lâm Trạch Dương ra gì, tôm tép nhãi nhép mà thôi, không đáng giá nhắc tới.
Nếu như không phải có Độc Tàm Môn ủng hộ, Lý Bắc Thần tin tưởng, hai mươi lăm thành Bắc Xuyên, tuyệt đối không có bao nhiêu thành nguyện ý thần phục Lâm gia.
Nhưng lưng tựa đại thụ, thật sự dễ hưởng bóng mát.
"Thiếu niên, ngươi có biết sau lưng Lâm quận trưởng có Độc Tàm Môn ta ủng hộ không?"
Lúc này, ánh mắt của một lão giả Độc Tàm Môn đột nhiên trợn trừng, con ngươi xanh lục, âm u lạnh lẽo nói, khí thế toàn thân phóng thẳng lên trời, như từng con rắn độc điên cuồng lao về phía Lý Bắc Thần phủ lên!