Chương 22: Thành Thượng Dương - phá!

Editor: Mít sami

Beta: Ngọc Lym

Lúc này, ở chỗ cửa thành, Trần Quý đã dẫn theo binh sĩ Vĩnh An Doanh bước vào, nhìn Hoa Hùng đang đại chiến với kiếm khách bạch y, ánh mắt cuồng nhiệt, tràn ngập hừng hực.

Cửa thành bị bọn họ dẫm ở dưới chân, ba vết đao chém to lớn vô cùng rõ ràng, điều này cũng khiến bọn họ hiểu ra trong nháy mắt, cuối cùng cửa thành bị phá như thế nào!

Ba đao!

Chỉ có ba đao, cửa thành bằng sắt thép đã bị phá.

Thần lực như thế, khiến người ta kinh dị!

Hà Ly hít sâu một hơi, nhìn toàn bộ nhân mã Vĩnh An Doanh đều đã đến đông đủ, trong mắt loé lên ý mừng, không tiếp tục quan sát trận chiến giữa hai tên tông sư nữa, bây giờ thời gian cấp bách, nhất thiết phải nắm chặt!

“Đi! Gϊếŧ lên tường thành, thời khắc phá thành đã đến!”

Hắn gầm nhẹ một tiếng, đi trước dẫn đầu, trường đao vung lên, huyết quang lập loè, quét ngang về phía những binh sĩ giáp đỏ đang liên tục chạy tới!

Thực lực cảnh giới Thần Phủ Đỉnh Phong hiển lộ rõ ràng không thể nghi ngờ!

Trần Quý cuối cùng tràn đầy sùng kính liếc nhìn Hoa Hùng đang tung hoành vô địch, đè ép kiếm khách bạch y cuồng bạo chặt chém, ngay sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc, trong nháy mắt sát cơ tăng vọt, trường kiếm run lên, xung phong liều chết đi theo Hà Ly!

“Gϊếŧ!”

Sau lưng hơn hai nghìn binh sĩ hét to một tiếng, sát khí huyết sắc ngút trời, như từng đầu mãnh hổ nhảy vào bầy cừu.

Máu bắn tung tóe, xương rơi lả tả, tàn thi đổ rạp, Hà Ly và Trần Quý cùng làm tiên phong, hai đại cao thủ Thần Phủ giống như hai cái máy xay thịt, một đường đi qua máu chảy thành sông!

Sắc mặt bọn họ cực kỳ băng lãnh, sát khí ngút trời, khắp nơi đều là máu loãng chảy xuôi, từng tên binh sĩ giáp đỏ liên tực bại lui, toàn thân đầm đìa mồ hôi, không có cách nào ngăn cản được!

Đột nhiên, một bóng hình cách đó không xa xuất hiện trong mắt Hà Ly, hắn lạnh lùng cười, sắc mặt dữ tợn, máu me đầy mặt nhỏ giọt, như một ác ma bò dậy từ địa ngục!

“Chết đi!”

Hét lớn một tiếng, thân thể hùng tráng đột nhiên vọt lên, như một con báo săn hung mãnh, vận sức chờ phát động, một kích đoạt mạng!

Mắt thấy binh sĩ giáp đỏ từng bước bại lui, sắc mặt Chung Chấn Hải tái nhợt như tờ giấy, đang định vụиɠ ŧяộʍ rút lui, bản thân hắn đã bị trọng thương, nếu còn ở lại chỗ này, tuyệt đối cửu tử nhất sinh.

Đột nhiên, toàn thân hắn cứng đờ, hoảng sợ quay đầu lại, trong tầm mắt lập tức bị một đường đao chói lọi hung mãnh tàn nhẫn, sát khí sôi trào tràn ngập!

Giống như một con hung thú thích chém gϊếŧ, Chung Chấn Hải hét to ra tiếng, gương mặt dữ tợn, nhìn đao quang tấn công tới, trong mắt bộc phát ra ý niệm cầu sinh mãnh liệt!

Trường kiếm trong tay nháy mắt chấn động mạnh mẽ, rêи ɾỉ thét dài, toàn thân cuồn cuộn rung chuyển, tu vi cả đời tụ lại trong một kiếm này!

Một kiếm này, mang theo sự phản kích tuyệt vọng của hắn!

Một kiếm này, mang theo khát vọng với cuộc sống của hắn!

Một kiếm này, không thành công thì thành nhân!

Sắc mặt Hà Ly không thay đổi chút nào, lạnh lùng đối đầu, trường đao trong tay không dừng lại, hung mãnh đánh xuống!

Keng!

Không tiếp tục nhìn, Hà Ly xoay người rời đi, phía trên trường đao đầm đìa máu tươi đang chậm rãi nhỏ xuống, trong mắt tràn đầy sát khí, mái tóc đỏ phiêu tán như một cuồng ma, băng lãnh thét dài, quét về phía qua binh sĩ giáp đỏ kinh sợ ở xung quanh!

Bùm!

Phía trên mặt đất từng vết đao ngang dọc đan xen, giống như vết xẹo, từng tia máu nóng bắn lên, lẳng lặng chảy xuống, nhanh chóng lấp đầy những khe rãnh đó.

Tắm mình trong máu nóng, hai mắt Hà Ly đỏ bừng, sát khí khuấy động hư không, đao khí vờn quanh, hắn giương mắt liếc nhìn xung quanh, nhìn những binh sĩ giáp đỏ sợ hãi không dám tiến lên, khinh thường cười lạnh, sau đó tung người vọt lên vội vàng xông về phía tường thành.

Nơi đó, còn có trăm huynh đệ đang chờ đợi bọn họ tiếp viện!

Vì phòng ngừa kẻ địch sử dụng nỏ thành, bắn về phía những binh sĩ Vĩnh An Doanh khả năng bị phát hiện, Hoa Hùng lưu lại hơn trăm tinh nhuệ Tây Lương trên tường thành, kiềm chế tinh lực của kẻ địch, chém gϊếŧ đẫm máu!

Hà Ly hiểu rõ, bọn họ chắc chắn không thể kiên trì thời gian lâu được!

Một bước đạp lên tường thành, Hà Ly lập tức tiến về phía trước cứu viện, nhưng đột nhiên toàn thân cứng đờ, hai mắt mở to, tràn đầy ngạc nhiên!

Hắn nhìn thấy gì?

Toàn bộ phía trên tường thành, đâu đâu cũng là thi thể, máu chảy thành sông, xương cốt thành bùn, từng khối tàn thi không cam lòng trừng lớn hai mắt, dường như chất vấn trời xanh, xương vụn phủ kín đầy đất!

Cảnh tượng này tựa như địa ngục, chỉ khiến hắn thoáng sửng sốt, nhưng phía xa trăm tên tinh nhuệ Tây Lương yên tĩnh ngồi ở trong góc, là có ý gì?

Nơi này không phải nên là đại chiến gay gắt, chém gϊếŧ đẫm máu sao?

Ánh mắt hắn liếc nhìn cách đó không xa vài trăm binh sĩ giáp đỏ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai nấy đều cực kỳ sợ hãi, cho dù trăm tên tinh nhuệ Tây Lương rõ ràng đang trong tình trạng kiệt sức, nhưng lại không ai dám tiến về phía trước!

Ở phía trước bọn họ, trên trăm bộ thi thể rậm rạp trùng trùng điệp điệp, gương mặt vặn vẹo, đó là kết cục của những người thử tiến công.

Hà Ly hít một hơi thật sâu, cho đến giờ phút này, hắn mới hiểu rõ ràng, đám người này vẫn luôn đều do tướng quân Hoa Hùng thống lĩnh, hơn nữa rõ ràng đều là những binh sĩ đến từ một nơi, đáng sợ đến cỡ nào!

Trăm người dù đã kiệt sức, nhưng vẫn có thể khiến kẻ địch kinh sợ, giẫm chân tại chỗ!

Mãnh hổ dù ngồi im tê liệt, hổ uy vẫn còn ở!

Không nói gì nữa, hắn nhìn mấy trăm tên binh sĩ Vĩnh An Doanh theo sau hắn gϊếŧ địch chạy đến tường thành, trường đao quét ngang, lập tức đao quang lại nổi lên!

“Sảng khoái!”

Hoa Hùng hét lớn, toàn thân chiến ý bộc phát, thân hình hùng tráng anh tư táp sảng khϊếp người, huyết quang vờn quanh đại đao màu đỏ, sát khí khắp nơi, ánh mắt hắn nhìn về phía kiếm khách bạch y lại băng lạnh như đao.

“Tiễn ngươi lên đường!”

Hắn hét lớn lần nữa, trường đao trong tay giơ lên, lập tức, từng đợt ảo ảnh mãnh hổ hiện lên, rít gào kinh thiên, hung quang bắn ra bốn phía, như một ngọn hổ sơn màu đỏ, ầm ầm nện xuống!

Lúc này toàn thân kiếm khách bạch y không chỗ nào không nhiễm máu, khuôn mặt tái nhợt đến cực điểm, toàn thân vết thương chồng chất, nhìn thấy mà giật mình.

Từng giọt máu tươi không ngừng chảy xuống, trường kiếm trong tay kêu to, phát ra tiếng than khóc.

Nhưng sắc mặt hắn vẫn thanh lãnh như trước, ánh mắt vẫn không sợ như trước.

Thật sâu liếc mắt nhìn Hoa Hùng một cái, hắn biết trạng thái thân thể của mình bây giờ đã cạn tới cực điểm rồi, tiếp tục chiến đấu, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Hắn lấy ra một cái còi sắt nho nhỏ, nhẹ nhàng thổi một cái, lâph tức, một âm thanh dày nặng chói tai vang vọng tứ phương, vô cùng bén nhọn.

“Kíu!”

Ở đằng xa, một bóng đen đánh ập đến, cuồng phong gào thét, há mồm kêu to, âm thanh sạch sẽ, hai cánh giương ra, tốc độ cực nhanh, chỉ một thoáng đã xẹt qua trước người kiếm khách bạch y.

Hoa Hùng sửng sốt, lại nhìn lên đã thấy kiếm khách bạch y đứng trên lưng của một con chim thần tuấn, đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn.

“Muốn chạy?”

Hoa Hùng giận dữ, thân thể đột nhiên dẫm xuống đất, nháy mắt phóng lên trời!

Mái tóc đen dựng thẳng lên, trường đao trong tay chém ngang, một đường đao quang sáng chói bay vυ"t lênn trời, đánh về phía con chim thần tuấn đang cấp tốc muốn đào thoát!

Kiếm khách bạch y vung kiếm ngăn cản, kiếm quang sắc bén, nhưng đối mặt với một kích tức giận của Hoa Hùng lại khó có thể ngăn cản.

Bùm!

Kiếm quang vỡ nát, đao mang thu nhỏ hơn phân nửa, nhưng vẫn phát ra sắc bén kinh người, chém về phía con chim màu xanh với tốc độ vượt qua sấm sét.

“Kíu!”

Phía trên trời cao, máu tươi bay lả tả, con chim màu xanh rêи ɾỉ, suýt chút nữa đã một đầu cắm xuống, nhưng hai cánh vỗ vỗ, cuối cùng vẫn ổn định được thân hình, dùng tốc độ cực nhanh biến mất trong không trung.

Hoa Hùng trở lại mặt đất, lạnh lùng nhìn phương hướng con chim màu lam biến mất, không nói gì thêm, xoay người đi về phía Chung gia ở thành Thượng Dương.

Ngày thứ hai, tin tức đã được lan truyền khắp cả quận Đồng An, chấn động rất nhiều người.

Thành Thượng Dương bị công phá!

Gia chủ Chung gia bị chém chết trong trạch viện Chung gia!

Cả nhà Chung gia bị tàn sát sạch sẽ!

Tân nhiệm chủ thành Thượng Dương, tông sư Hoa Hùng!