Editor: Kẹo đắng
Beta: Ngọc Lym
"Tây Lương huyết chiến!"
Trên trăm tên tinh nhuệ Tây Lương khuôn mặt lạnh lùng nghiêm khắc, rống lên tiếng to, rung động trời xanh!
Bọn họ chính là tung hoành Hoa Hạ, uy chấn dị tộc, binh mã Tây Lương mạnh mẽ không sợ hãi.
Bùm!
Trăm luồng khí thế của cảnh giới Thiên Nguyên bộc phát, huyết quang chói mắt, dường như nối thành một mảnh!
Hoa Hùng dậm chân, đứng ở đám người phía trước, toàn thân sát khí vô tận, tràn ngập huyết sắc, huyết quang ngập trời bao trùm lên hắn, nơi đó ánh sáng hừng hực, chiếu rọi cả bầu trời!
Như thế nào là tướng?
Thống lĩnh thiên quân vạn mã, huyết chiến sa trường, chính là tướng!
Chiến trận mở ra, khí thế khủng bố toàn thân của Hoa Hùng dường như vô bờ bến, liên tục được kéo lên!
Gió đã ngừng, giống như không gian đều đã bị cố định, dưới khuôn mặt tràn đầy sợ hãi của Tống Minh Đạt, một đường đao quang tuyệt thế giống như đã bao trùm trời và đất, chứa đựng nhật nguyệt và sao trời, vắt ngang bầu trời, chém xuống!
Bùm!
Một đoạn tàn kiếm bay tứ tung!
Tống Minh Đạt kinh ngạc đứng thẳng, nhìn trường kiếm trong tay chỉ còn lại một nửa, nước mắt im lặng rơi xuống, cho đến thời khắc cuối cùng của sinh mạng, hắn mới hiểu được, thứ hắn muốn nhất chỉ có kiếm trong tay!
Nhưng đáng tiếc, hiểu ra thì đã quá muộn.
"Sư tôn.. Để cho ngài phải thất vọng.."
Một đường huyết quang hơi lập loè ở trên cổ hắn, lập tức máu nóng trào ra, đầu người bay lên trời!
Hoa Hùng lẳng lặng đứng thẳng, trường đao trong tay đã thu lại vẻ sắc nhọn, nhìn thi thể không đầu, quay người ra lệnh: "Hậu táng!"
Xem như thế giới này, võ giả đầu tiên liều mạng đến cùng với hắn, đáng giá được như vậy!
Không bao lâu, chiến trường đã quét dọn xong, hơn hai nghìn tên tướng sĩ đứng ở sau lưng Hoa Hùng, mặt mũi tràn đầy hưng phấn, ở đây rất nhiều người vẫn là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Hoa Hùng ra tay toàn lực!
Một Tông Sư vẫn lạc đã đúc thành uy danh vô địch của Hoa Hùng ở trong lòng bọn họ!
Khuôn mặt Nghiêm Cảnh Long đều đỏ lên, nếu như không phải gia nhập Vĩnh An Doanh, làm tổ ở Nghiêm gia, làm sao hắn có thể nhìn thấy được đại chiến kinh thiên của cường giả này?
Lại làm sao có thể may mắn đi theo thủ lĩnh mạnh mẽ như thế?
Hắn vì lựa chọn của hắn mà cảm thấy tự hào!
Còn lại một vài con em thế gia cũng hưng phấn kích động giống vậy, đi theo thủ lĩnh như này, tương lai của bọn họ nhất định sẽ không đơn điệu!
"Tướng quân! Lục soát được từ trên người vị Tông Sư kia, mời xem!"
Lúc này, một tên tinh nhuệ Tây Lương phụ trách an táng Tống Minh Đạt đi lên phía trước, cầm trong tay đưa hai phần đồ vật đưa cho Hoa Hùng, sắc mặt cung kính.
Hoa Hùng tiếp nhận, hơi liếc nhìn, một quyển da thú nho nhỏ bị sợi tơ màu đen nhẹ nhàng quấn lại, một chiếc bình ngọc, hắc khí bốc lên, khi dùng ngón tay chạm vào, âm hàn thấu xương!
Khẽ nhíu mày, mở ra quyển da thú, chỉ một cái liếc mắt, sắc mặt hắn ngạc nhiên, có chút giật mình, sau đó khép lại, thận trọng cất kỹ.
Về phần bình ngọc, hắn đánh giá một chút, cũng không mở ra, trực giác nói cho hắn biết, đồ vật bên trong hết sức u ám không giống đồ vật bình thường.
Tùy tiện mở ra, nói không chừng thì sẽ có đại họa!
"Về thành!"
Hắn cũng cẩn thận cất kỹ, sau đó vung tay lên, dẫn đội về thành.
Lý Bắc Thần cũng không nghỉ ngơi, cùng nhau ngồi trong đại sảnh với mấy người Lâm Túc đang đứng ngồi không yên, chờ đợi Hoa Hùng trở về.
Từ biến động Luân Hồi Chi Lực bên trong Chư Thiên Luân Hồi Bàn, thì hắn gần như có thể đoán được tình hình chiến sự bên đó của Hoa Hùng.
Bây giờ đã trôi qua hơn nửa canh giờ kể từ lúc gia tăng một đạo Luân Hồi Chi Lực cuối cùng, tính theo hành trình chắc là sắp trở về.
Không bao lâu, Hoa Hùng nhanh chân bước vào chính sảnh của Lý phủ, sắc mặt vẫn như cũ, không có bất kỳ khác biệt gì, điều này khiến trong lòng mấy người Lâm Túc bên cạnh thở phào một hơi, toàn thân đều thả lỏng một chút.
Bọn họ sợ nhất, chính là xảy ra biến cố gì, sau này dẫn tới màn trả thù huyết tinh của Hắc Liên Giáo.
"Chủ công, tất cả đều tiến hành theo kế hoạch, cũng không lộ ra sai sót."
Hoa Hùng ôm quyền hành lễ.
"Tốt, những ngày qua vất vả cho ngươi rồi."
Lý Bắc Thần gật gật đầu, mặc dù Hoa Hùng chỉ là một mãnh tướng, nhưng trải qua sinh tử luân hồi, xử sự tất nhiên chu đáo hơn so với kiếp trước.
"Chủ công nói quá lời rồi, vì chủ công phân ưu, sao có thể nói là vất vả?"
Hoa Hùng cảm kích lên tiếng, sau đó lấy ra hai vật phẩm cẩn thận cất giữ ở trên người, có chút cẩn thận đưa cho Lý Bắc Thần.
"Chủ công, quyển da thú này hẳn là ghi chép lộ trình của bọn họ từ Phủ Tây Ninh băng qua Xuyên Nham Sơn Mạch như thế nào, đến bản đồ của ba quận Bắc Xuyên chúng ta."
Hoa Hùng hết sức thận trọng, làm một tướng lĩnh, hắn hết sức rõ ràng, con đường bí mật cực ít người biết được này, có giá trị quân sự như thế nào!
Càng rõ ràng hơn, Hắc Liên Giáo nắm giữ con đường này thì lập tức tăng uy hϊếp cho thành Vĩnh An của bọn họ lên rất nhiều.
Thân thể Lý Bắc Thần chấn động, hơi kinh ngạc, hắn vốn đang cho rằng chi quân đội của Hắc Liên Giáo này là trong lúc vô tình đi ngang qua Xuyên Nham Sơn Mạch, từ đó đến quận Đồng An, nhưng bây giờ xem ra rõ ràng không phải như vậy!
Nhíu mày, Lý Bắc Thần từ từ mở quyển da thú ra, chỉ thấy trên đó một dãy núi hùng vĩ sừng sững vắt ngang đại địa, khí thế nguy nga, tuyệt phong như kiếm, uy nghiêm chi khí đập vào mặt.
Đây là một còn là một bức tranh không tầm thường của đại sư vẽ!
Lý Bắc Thần sửng sốt, một tấm địa đồ mà thôi, có cần thiết hay không?
Rất rõ ràng, rặng núi này chính là Xuyên Nham Sơn Mạch ngăn cách phủ Tây Ninh và phủ Bắc Xuyên.
Nhưng ở dưới chân sơn mạch, dưới vực một ngọn núi cao vυ"t như kiếm sừng sững lại có một đường bí đạo liên thông nam bắc!
Mà ở một chỗ của ba quận Bắc Xuyên có một cái đầu lâu huyết hồng to lớn dị thường nổi bật.
Hắn nhìn tấm địa đồ này, do dự thật lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Hùng: "Phái người tiến đến dò xét đường bí đạo này một chút, cùng với chỗ đầu lâu này đánh dấu, ta muốn biết tường tận hai địa phương này!"
Hắn cảm thấy, đường bí đạo này nhất định có vấn đề rất lớn, nếu không tại sao Hắc Liên Giáo chỉ phái hơn nghìn người bước vào Bắc Xuyên, mà không phải đội quân lớn trực tiếp đánh tới, đặt phủ Bắc Xuyên vào thống trị?
Hắn không tin, Hắc Liên Giáo sẽ dễ dàng từ bỏ vùng đất của một phủ như vậy!
Mà chỗ ký hiệu đầu lâu, có lẽ chính là mục đích hành động lần này của Hắc Liên Giáo.
"Trên đường trở về, mạt tướng đã phái người đi rồi, trong mấy ngày tới chỗ bí đạo chắc chắn sẽ có tin tức truyền về, mà chỗ đầu lâu đánh dấu, khoảng cách rất xa, đoán chừng chí ít cần sáu bảy ngày."
Hoa Hùng chắp tay thi lễ, giọng nói cung kính.
Đám người bên cạnh Lâm Túc liếc nhìn nhau, đồng thời thở dài, thật sự là thời buổi rối loạn, thật vất vả giữ vững thành Vĩnh An, những ngày qua Lý phủ cũng phát triển không ngừng, nhưng không nghĩ tới lại đυ.ng tới chuyện của Hắc Liên Giáo.
Hơn nữa bây giờ xem ra, trước đó bọn họ nghĩ cũng quá đơn giản rồi, có bí đạo này, nếu như "Hắc Liên Giáo" gϊếŧ tới thì thành Vĩnh An bọn họ lấy cái gì đi ngăn cản?
Đáy lòng bọn họ lo lắng không thôi, vì sự phát triển của thành Vĩnh An, bọn họ cũng coi như vắt hết óc lo nghĩ, bây giờ lại gặp phải sự uy hϊếp của Hắc Liên Giáo bất cứ lúc nào, thực sự khiến cho người ta khó có thể yên tâm ở phòng ngủ.
"Rất tốt."
Lý Bắc Thần hài lòng gật đầu, tuy Hoa Hùng là một mãnh tướng nhưng cũng không phải là hạng người hữu dũng vô mưu.
Hắn cẩn thận cất kỹ quyển da thú, sau đó cầm lấy bình ngọc quỷ dị kia lên, khi hắn vừa mới tiếp nhận từ trong tay Hoa Hùng, thì cũng cảm giác được rõ ràng dị thường.
Băng lãnh rét thấu xương.
Giống như là một khối hàn băng ngàn năm chế thành, đông lạnh hoàn toàn nội tâm.
Hắn nhìn từng luồng khí đen yếu ớt toát ra từ miệng bình, trong lòng có chút chần chờ, đồ vật này rõ ràng không phải vật lương thiện gì, nếu như tùy tiện mở ra, e rằng là họa không phải là phúc.
"Chủ công, vật này tà khí âm trầm, không phải là vật bình thường, vẫn cần cẩn thận hơn."
Hoa Hùng mở miệng nhắc nhở.
Lý Bắc Thần gật đầu, cẩn thận ngưng thần quan sát, nhưng vào lúc này, trong đầu hắn giọng nói máy móc mà tang thương của Chư Thiên Luân Bàn Chi Linh đột nhiên vang lên khiến cho hắn khẽ giật mình.
Sau đó, hắn mỉm cười, không do dự nữa, trực tiếp mở nắp bình ra.