Chương 5: Rời đi
Trong một tháng này, thời điểm An Độ Nhân thiếu dược thảo ngày càng nhiều.
Viện cớ lần trước bị thương chưa khỏi, Lâm Lập cũng không bị hắn ném đi đánh nhau với ma thú nữa.
Đầu tiên là Sư Hạt đến Tam Nhãn Huyết Lang, sau đó lại đến Lôi thú, Huyết Dịch Tích, trong thời gian này, Lâm Lập lần lượt gϊếŧ hết toàn bộ thấp cấp ma thú trở xuống.
Trong lần đầu chiến đấu...với Sư Hạt đã bị trọng thương nhưng như cũ Lâm Lập vẫn phải khổ chiến, cho tới bây giờ hắn đã dễ dàng gϊếŧ chết... lục cấp Lôi thú, Lâm Lập vẫn chỉ nắm giữ là mười loại sơ cấp ma pháp, tuy vậy Lâm Lập trong đầu rất rõ ràng, hắn đã mạnh hơn trước, theo An Độ Nhân mà nói, chính là một ma pháp sư chân chính.
Mỗi lần thông qua thủy tinh cầu quan sát, An Độ Nhân đều sẽ cảm thấy, tiểu tử ngày càng tiến bộ...
Mới đầu hắn khóe léo giữ kéo giãn cự ly, như là cung tiễn thủ núp đằng xa bắn ra Phong nhận, sau đó dùng ma pháp tiến hành chế ngự, để cho địch nhân chết trong tuyệt vọng, chuyển biến như vậy hắn chỉ tốn hơn một tháng, phải biết rằng trong ma pháp sư công hội, cũng vẫn có tương đối một nhóm người, đầu đội mũ ma đạo sư nhưng lại mang kĩ năng của cung tiễn thủ.
Lâm Lập thực lực phát triển quá nhanh, ngay cả lão pháp sư không kịp thích ứng.
Nếu như nói lúc trước, vẫn chỉ là để lão pháp sư cảm thấy bất ngờ.
Nhưng ba ngày trước, Lâm Lập cùng Lôi thú trong chiến đấu, triệt để thoát khỏi chú văn ràng buộc, chỉ dựa vào một cái thủ thế liền thả ra Trì Hoãn thuật, lão pháp sư rốt cục buồn phiền đứng lên.
"Ta còn có thể dạy hắn thêm cái gì?" An Độ Nhân kinh ngạc nhìn thủy tinh cầu, suy nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra.
Tuy rằng chỉ là Trì Hoãn thuật, nhưng làm cho An Độ Nhân rung động, không thua gì một cái thập bát cấp ma pháp.
Hắn nhớ rất rõ, lần đầu tiên thuấn phát sơ cấp pháp thuật, là lúc ba mươi tuổi, vừa trở thành một ma đạo sĩ không lâu.
Mấy ngày lão pháp sư đau đầu không biết nên dạy tiếp cho Lâm Lập cái gì. Nhờ đó Lâm Lập có được vài ngày xả hơi.
Sau khi làm xong nhưng huấn luyện hằng ngày, Lâm Lập thì lặng lẽ chui vào dược tề thất, dùng mấy cây U Linh thảo lấy được, điều chế cho vài bình Tấn Diệp(Tăng Tốc) dược thủy, cho tới nay An Độ Nhân đều cấm hắn sử dụng mấy thứ này, lý do là không nên ỷ lại ngoại lực, làm ảnh hưởng tốc độ đề thăng ma pháp.
Bất quá hôm nay lão pháp sư, tựa hồ có chút không yên.
Thấy Lâm Lập trong dược tề phòng bận rộn, lão định chạy vào khuyên bảo, nhưng đờ người ra đứng trước cửa.
Mãi cho đến khi Tấn Diệp dược thủy hoàn thành, lão pháp sư mới phảng phất hồi phục lại tinh thần.
"Nói với ngươi bao nhiêu lần, đừng ỷ vào dược thủy, đối với ngươi không có bất kỳ chỗ nào có lợi, ngươi vì sao không nghe?" Nói xong câu đó, lão pháp sư nhưng khẽ thở dài một cái: "Bất quá quên đi, sau này ta cũng không thể mỗi ngày dùng thủy tinh cầu giám sát ngươi, vạn nhất ngươi gặp gỡ nguy hiểm gì, nói không chừng cần mấy bình dược thủy này cứu mạng."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Mấy ngày nay Lâm Lập vẫn cảm thấy, lão pháp sư tâm trạng có không đúng, lúc này nghe hắn nói ra lời như vậy, Lâm Lập mới bỗng nhiên ý thức được, lời nói có chút hấp tấp, ngay cả Tấn Diệp dược thủy cũng quên bỏ vào giới chỉ.
Lúc này An Độ Nhân nhìn qua có chút già nua, chỉ thấy hắn vịn cái ghế chậm rãi ngồi xuống, đem thủy tinh cầu chưa bao rời người thu lại, làm xong hết thảy, nhưng không trả lời Lâm Lập vấn đề, ngược lại thì bỗng nhiên hỏi một câu: "Ngươi ở đây đã hơn ba tháng đi?"
"Không sai biệt lắm." Lâm Lập trả lời một câu, tâm tư cũng không để trên lời nói, hắn kỳ quái nhìn An Độ Nhân, phát hiện lão pháp sư hôm nay tinh thần tựa hồ có chút uể oải.
"Lúc trước tìm thấy ngươi, ta thật không ngờ, chính lại lượm về một một người đủ để so sánh với Cách Lôi Tư khoa thiên tài ma pháp." Lão pháp sư cười cười, thanh âm già nua giữa mang theo vài phần cảm khái: "Hiện giờ ta vẫn không thể tin, trước đây ngươi chưa từng tiếp xúc qua ma pháp."
"Đó là bởi vì điều kiện có hạn, không ai có thể dạy ta mà thôi..."
"Ta biết trên người ngươi cất giấu một ít bí mật, ngươi không muốn nói, ta cũng không có muốn biết." Đại khái biết Lâm Lập tìm lý do, An Độ Nhân khoát tay áo, ý bảo hắn không cần giải thích, sau đó lại tự mình nói rằng: "Lúc mới bắt đầu, ta chỉ từ đơn thuần không đành lòng nhìn ngươi lãng phí thiên phú, lúc đó ta không nghĩ, ngươi lại làm xuất sắc đến như vậy, mãi cho đến hai ngày trước, ta mới chợt phát hiện, ta cư nhiên không có gì có thể dạy cho ngươi!"
Lâm Lập muốn khiêm tốn vài câu, rồi lại phát hiện bầu không khí có vẻ không ổn. Vì vậy thẳng thắn ngậm miệng, thành thành thật thật chờ lão An Độ Nhân nói xong.
"Hai ngày này ta vẫn muốn, ta suy xét xem còn có cái gì dạy cho ngươi, tới sáng sớm hôm nay, vấn đề này mới được giải quyết... Bởi vì ta nhận được một phong thư, từ một lão bằng hữu gởi tới, hắn nhắn cho ta , có một việc rất trọng yếu cần ta đi giúp đỡ."
"Do đó ngươi muốn đuổi ta đi?"
"Trên cơ bản thì là như vậy." Nói xong câu đó, An Độ Nhân từ trong pháp sư bào móc ra một phong thư dày: "Ở Lạc Nhật sơn mạch, ngươi cũng không còn gì để học, thôi thì ta đề cử ngươi đi một nơi, ở đó ngươi có thể tiếp tục học tập, làm những chuyện mà ngươi muốn."
"Địa phương nào?"
"Ngươi cầm phong thư này, ghé Gia Lạc Tư thành ma pháp sư công hội, đưa nó cho một người tên Cát Thụy An, hắn sẽ giúp ngươi an bài mọi việc." An Độ Nhân cầm phong thư đưa cho Lập: "Được rồi, thân phận của ngươi cũng có chút vấn đề, bất quá đừng lo, ngươi đã chuẩn bị cho ngươi một thân phận mới, có thể sử dụng, lý lịch viết trong phong thư, ngươi bớt ít thời gian để học thuộc."
"Cảm tạ." Nghe lão pháp thao thao bất tuyệt dặn dò, Lâm Lập đột nhiên cảm giác mắt có điểm ướŧ áŧ, không để cho bầu không khí quá mức xấu hổ, hắn rất miễn cưỡng bày ra một vẻ mặt tươi cười, dùng một giọng tùy ý hỏi: "Khi nào thì ta đi?"
"Khoảng nửa giờ sau." Lão pháp sư cười cười, vỗ vỗ vai Lâm Lập: "Bất quá không quan hệ, chuyện này sẽ không làm ta mất nhiều thơi gian, phỏng chừng ít nhất hai tuần, ta có thể quay về Gia Lạc Tư thành, đến lúc đó dẫn ngươi đi dược tề thất tư nhân của ta, nơi nào gìn giữ một bộ tử thủy tinh cốc bê-se, đây chính là trân phẩm tốn rât nhiều tiền mới có đươc..."
Sau đó hai người mãi lo trò chuyện, Lâm Lập cảm giác mình quên việc gì đó, mãi cho đến khi lưng thân ảnh lão đầu khuất khỏi tầm mắt, Lâm Lập chợt nhớ đến một vấn đề quan trọng.