Chương 2: Ma pháp thiên tài
Sau một tháng, Lâm Lập vẫn ở Lạc Nhật sơn mạch, ngoại trừ thỉnh thoảng chỉ điểm dược tề học An Độ Nhân một chút ra, hắn dùng phần lớn thời gian để học tập ma pháp, bởi vì hắn phát hiện mình quả thực rất có ma pháp thiên phú, ngay cả lão An Độ Nhân không thể không thừa nhận, chính mình sống hơn một trăm tuổi, cho tới bây giờ chưa thấy qua thiên phú ma pháp xuất chúng như thế
Ba ngày học xong ba sơ cấp ma pháp, An Độ Nhân như gặp quỷ tiến độ, không chịu được lại hỏi một câu, trên thế giới này còn có công bằng hay không? Khi mình lần đầu tiến nhập trạng thái minh tưởng tốn một tháng thời gian, còn được lão sư gọi tiến độ của thiên tài trong thiên tài, nhưng so với tiểu tử trước mắt này lại như em bé mới tập đi? Đúng là quái vật trong quái vật còn là biếи ŧɦái của biếи ŧɦái?
Chỉ sợ cũng chỉ có Lâm Lập mình mới biết, hắn tại sao có loại này yêu nghiệt ma pháp thiên phú như vậy, đây hơn phân nữa là do tinh thần- trí lực song mãn thuộc tính nhân vật của mình ngày xưa không thoát khỏi liên quan, đại khái cũng chỉ có thể thuộc tính yêu nghiệt như vậy , mới có thể làm cho hắn đơn giản lý giải những chú ngữ vô cùng phức tạp, không tốn sức chút nào đem nguyên tố ma pháp tiến hành tổ hợp thành hàng, loại năng lực này phảng phất như là bẩm sinh đã có, bất luận chú ngữ phức tạp nào chỉ cần nghe qua một lần, Lâm Lập có thể dễ dàng nhớ được rõ ràng, mặc kệ thứ tự sắp xếp ma pháp nguyên tố khó khăn cỡ nào, Lâm Lập đều có thể trong thời gian ngắn học thuộc.
Cho tới khi Lâm Lập nắm giữ mười cái sơ cấp ma pháp, An Độ Nhân sẽ không dám dạy hắn ma pháp khác, hắn bắt Lâm Lập không ngừng luyện tập phương thức sắp xếp mười loại nguyên tố.
Luyện tập khô khan dễ làm người ta mất hứng thú, nhưng Lâm Lập lại không chút nào phản đối, bởi vì trong lòng hắn biết rõ, An Độ Nhân lão nhân mặc dù là thất bại dược tề sư, nhưng lĩnh vực trong ma pháp, tính khí nóng nảy của lão đầu quyền uy mười phần, ý kiến của hắn mặc dù không thể nói tuyệt đối chính xác, nhưng cũng hơn xa ý tưởng của chình mình tìm ra.
Vì vậy khô khan tâp luyện đằng đẵng gần một tháng, mãi cho đến buổi sáng ngày nọ...
Ăn xong điểm tâm, Lâm Lập vẫn luyện tập xếp hàng các nguyên tố như thường ngày.
Đó cũng không phải bài tâp bình thường như các ma pháp sư hay tiến hành luyện tập, đầu tiên là sắp nguyên tố thành hàng, sau đó thông đọc chú văn phóng thích pháp thuật ra ngoài, nhưng An Độ Nhân dạy cho Lâm Lập phương pháp hoàn toàn bất đồng, hắn cũng bắt Lâm Lập triệu hồi ra ma pháp nguyên tố, sau đó thông qua tinh thần lực đem những ... nguyên tố này tiến hành tổ hợp sắp hàng, cũng không đi qua chú ngữ thả ra mà lại phân giải chúng đi rồi xây dựng lại, toàn bộ quá trình lặp đi lặp lại, cho đến tinh thần lực triệt để khô kiệt.
Lâm Lập vẫn tiếp tục luyện tập, An Độ Nhân cũng không như thường ngày, cơm nước vừa xong thì vội vội vàng vàng chui vào phòng dược tề, lão hôm nay tựa hồ có chút khác thường, sau khi cơm nước xong vẫn lưu lại trong phòng, âm thầm nhìn Lâm Lập tập luyện, loại cảm giác bị người dòm ngó khiến Lâm Lập có tí không quá thoải mái. Vì vậy hắn phải dừng luyện tập, ngẩng đầu nhìn chằm chằm lão pháp sư hỏi: "Mấy ngày hôm trước dạy ngươi thanh tỉnh dược tề phối phương đã học xong?"
"Ách, còn không có..." Bị hỏi thanh tỉnh dược tề, An Độ Nhân nhất thời đỏ mặt, so sánh kinh người ma pháp thiên phú của tiểu tử này, chính mình thiên phú trên dược tề thì có chút cầm cũng không đủ, một cái đơn giản thanh tỉnh dược tề, Lâm Lập còn điều chế lập đi lập lại hơn mười lần, nhưng cho tới hôm nay mình cũng không rõ ràng, trong mấy ngày này... ít nhất ... Lãng phí trên trăm phần tài liệu, ngày hôm qua thậm chí thiếu chút nữa đem dược tề thất nổ banh, hôm nay lại bị nhắc đến chỗ đau, thì An Độ Nhân da mặt dầy đi nữa, rốt cục cũng không nhịn được mà đỏ mặt.
"Ngươi phải cố gắng a, cái này không phải bắt chước là được!" Lâm Lập bộ dáng chỉ hận sắt không rèn được thép, khiến An Độ Nhân xấu hổ vô cùng: "Vậy ngươi còn không mau quay về dược tề thất, ở đây qua qua lại lại làm gì, lẽ nào ngươi còn muốn ta lại điều chế thêm một lần?"
"Không cần không cần, tự ta nghiên cứu thêm một chút..." An Độ Nhân vẻ mặt lúng túng xoa xoa hai tay, qua thật lâu mới nói mục đích của chính mình, vội vàng làm ra vẻ mặt nghiêm túc: "Ách... Hôm nay trước không việc này, ta có chút sự tình muốn nói với ngươi."
"Nga?" Chung sống hơn một tháng, Lâm Lập cho tới bây giờ không thấy An Độ Nhân nghiêm túc như vậy, trong lòng cũng không khỏi sinh ra vài phần hiếu kỳ.
Hai người bước ra khỏi nhà gỗ, An Độ Nhân suy nghĩ thật lâu, mới nói với Lâm Lập: "Biết ta vì sao không dạy ngươi pháp thuật, trái lại chỉ cho ngươi luyện tập sắp hàng nguyên tố không?"
"Không biết." Lâm Lập ngược lại trả lờithành thật: "Nói về ma pháp ta dốt đặc cán mai, ngươi kêu ta luyện tập cái gì, ta dĩ nhiên là luyện tập cái đó, chẳng lí do gì để ngươi hại ta cả"
"Tính ra tiểu tử ngươi còn có chút lương tâm." An Độ Nhân hài lòng gật đầu, lão mang trên mặt vài phần vui mừng: "An Độ Nhân ta sống hơn một trăm tuổi, cho tới bây giờ chưa thấy ai như ngươi cả, tiểu tử ngươi căn bản là quái vật, ta nghĩ coi như là Cách Lôi Tư Khoa trong truyền thuyết, thiên phú ma pháp cũng không có khả năng hơn ngươi."
"Cách Lôi Tư Khoa?" Lâm Lập biết mình rất có thiên phú, nhưng lại không nghĩ rằng lại mạnh mẽ đến loại trình độ này, Cách Lôi Tư Khoa là ai, từ miệng lão đầu này nói ra thì hắn cũng hiểu được chút ít,ở niên đại hắc ám, ma pháp sư phát triển mạnh mẽ, thì hắn với sức mạnh tiếp cận với thần nhất, đã từng một mình đánh tan toàn bộ cao cấp ma quỷ quân đoàn pháp sư, Lâm Lập thế nào cũng không nghĩ ra, ma pháp thiên phú của mình dĩ nhiên đáng sợ như vậy.
" Ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm." Nhìn biết Lâm Lập nghĩ gì, lão pháp sư cười cười nói: "Thiên phú được là một chuyện, thành tựu lại là một chuyện khác, ta xem ngươi có ít nhất hai phương diện không bằng Cách Lôi Tư khoa, đầu tiên ngươi thiếu chuyên chú, trong lĩnh vực ma pháp, chỉ có tuyệt đối chuyên chú người mới có thể đạt được thành công chân chính, bác học đa tài là ưu điểm, lấy dược tề học mà nói, tuổi ngươi còn nhỏ, hiểu biết còn hơn nhiều so với những lão bất tử trong dược tề sư công hội kia, tiêu hao tinh lực trên phương diện dược tề học, ngươi có bao nhiêu thời gian để nghiên cứu ma pháp?"
"Còn phương diện thứ hai chính là nhược điểm trí mạng, ngươi tiếp xúc ma pháp quá muộn, căn cứ tài liệu ghi chép hắc ám niên đại, Cách Lôi Tư Khoa xuất thân từ ma pháp sư thế gia, phụ mẫu đều là hắc ám niên đại ma pháp sư nổi danh, hắn vừa sinh ra đã tiếp xúc ma pháp, cùng tuổi ngươi, Cách Lôi Tư Khoa đã sớm đột phá sơ cấp ma đạo sư, mà ngươi vừa mới bắt đầu học sơ cấp ma pháp. Tuy rằng thời gian có thể dựa vào thiên phú để đền bù, nhưng nó lại không thể giúp ngươi có nền móng cơ sở đủ kiên cố,học ma pháp không có đường tắt, không xây dựng cơ sở , trở nên mạnh mẽ tất cả chỉ là nói suông."
"Đây mới là nguyên nhân ta không dạy ngươi ma pháp." Nói đến đây, An Độ Nhân có chút xấu hổ cười cười: "Kỳ thực lúc đầu ta chỉ muốn trao đổi với ngươi, ngươi chỉ đạo ta mặt dược tề học, mà ta sẽ trợ giúp ngươi trên phương diện ma pháp, tuy rằng những ... giúp đỡ này không quá lớn, nhưng trở thành ma đạo sư trong mười năm không phải vấn đề lớn."
"Bất quá ta đã hối hận, thiên phú của ngươi quá tốt, điều này một nghìn năm qua cũng chưa xuất hiện, ta không đành lòng nhìn ngươi đi sai đường, do đó ta sẽ không dạy ngươi bất luận ma pháp nào, mà bắt ngươi xếp hàng nguyên tố hàng ngày, ngươi nghìn vạn lần không nên coi thường việc luyện tập này nhàm chán, việc gì cũng có quy tắc của nó, ma pháp cũng không ngoại lệ, mà điều này chính là quy tắc cơ bản nhất của thế giới này, khi ngươi nắm đươc nó ngươi sẽ phát hiện hết thảy điều trở nên đơn giản, bất cứ ma pháp cường đại nào, điều từ nó mà sinh ra."
Đi tới cái thế giới xa lạ này hơn một tháng, Lâm Lập lần đầu tiên cảm thấy ấm áp, hắn cúi người kính trọng đối An Độ Nhân vái chào: "Cảm tạ."