“Các hạ quả là một người … hmm … dị thường.”
Vandel phân vân một chút trong việc chọn từ diễn tả chính xác cái cách phản ứng của Anh Kiệt.
“Dị thường?”
“Đó có phải đó là câu hỏi thứ hai của các hạ?”
“…”
“Hahaha tại hạ đùa thôi không cần phải căn vậy ~.”
“Tại hạ nói như vậy là các hạ giống như đối với từ Tru Tiên cái từ này cũng không quá để ý ấy mà.”
Tại thế giới này này, chỉ cần có nhất định trí tuệ, bất kể là người hay yêu ma đều sẽ đối với tiên nhân tồn tại đều lòng mang sợ hãi, hơn nữa, khát vọng cùng sùng bái và hướng tới tiên nhân lực lượng, rất nhiều kẻ đều vọng trở thành tiên nhân, có thể giống như họ vậy đạt được dài dòng sinh mệnh.
Nhưng mà, cái nữ nhân tự xưng Kthanid này tuy rằng kinh ngạc, lại không có đối với từ tru tiên này quá nhiều dao động, điều này ngược lại có vẻ có chút dị thường.
“Hmm ~ Tiên Nhân Tiên Giả hay cái gì đó như vậy… Vốn dĩ chính là một cái cách gọi phân chia mà thôi.”
Hiểu rõ điều đó Anh Kiệt gật đầu sau đó thanh âm bình tĩnh trả lời.
Hmmm quả nhiên, ả có gì đó rất là kỳ quái.
Vandel mí mắt nhảy nhảy không ngừng không thôi, càng tiếp xúc càng lâu với Anh Kiệt, thì một cảm giác bất tường cứ càng thêm nặng hơn trong lòng nàng.
Nàng tuy là một trong các thành viên cao nhất của Tru Tiên Giáo, một cái có thể gọi là đại nghịch bất đạo tôn giáo, nhưng kể cả vậy thì nàng trong lòng ít nhiều thì vẫn còn cái gì đó kính trọng kính sợ tiên giả tiên nhân.
Nhưng mà ả nữ nhân ngay trước mắt nàng đây, hoàn toàn không có một chút nào cái gọi là kính ý với tiên nhân, thậm chí nàng còn lại nghe được một chút xem thường trong giọng của ả khi nói về tiên nhân.
Giáo chủ à, ngài rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì mà lại kéo một kẻ hoặc là nguy hiểm hoặc là không biết trời cao đất dày như ả này vào.
“Câu hỏi của ta, các ngươi nhắm vào ta là có mục đích gì?”
“Hmmm nói ra cũng dài dòng, nhưng như tại hạ đã nói, việc đó hoàn toàn chỉ là trùng hợp.”
“Trả lời cho tử tế vào, hay ngươi muốn tiếp tục luẩn quẩn như thế này?”
Đối với câu trả lời kiểu úp mở như vậy Anh Kiệt không thể nào chấp nhận.
“Ban đầu mà nói, chúng ta không có ý định lựa chọn các hạ, người chúng ta lựa chọn là một người khác.
Chỉ là tại lúc muốn động thủ thời điểm thì các hạ xuất hiện, và việc đó hoàn toàn vượt ngoài dự tính nên chúng ta quyêt thay đổi kế hoạch, lựa chọn các hạ, cuối cùng việc thành ra như thế nào các hạ cũng biết rồi.”
Vandel suy nghĩ một lúc trước khi nói.
Thật sự chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?
Nghe vậy Anh Kiệt nhăn mày, linh cảm nói cho nàng có gì đó hơn thế nữa
“Lượt tại hạ đặt câu hỏi.”
“Các hạ không phải là nhân loại đi?”
Vandel hơi trầm mặc một hồi, nghiêm túc đánh giá trước mặt nữ nhân, phát hiện có chút khó có thể chuẩn xác định vị nữ nhân Kthanid này chủng tộc.
Hơi chút nhìn kỹ có một loại tiếp cận với tinh linh giống với Elf vậy loại cảm giác, tiếp tục quan sát lại cảm thấy nàng là một cái yêu tộc, tiếp tục chăm chú nhìn lâu lại cảm thấy nàng ta là một nhân loại.
Những mâu thuẫn này lại ở trên người nàng ta một cách tự nhiên hài hòa dung hợp cùng nhau, cho người một loại tựa người nhưng phi người, tựa yêu nhưng lại phi yêu, tựa tinh linh lại không phải tinh linh cái loại cảm giác.
Im lặng quan sát dáng vẻ ngoài của Anh Kiệt Vandel thầm nghĩ.
Cũng có khả năng là một con lai nữa này nữa kia cũng nên.
“Hmm từ một góc độ nào đó mà nói thì, phải, ta không phải nhân loại.”
Trong đó tuy hơi có do dự, nhưng Anh Kiệt vẫn mở miệng trả lời.
Một góc độ nào đó? Vandel liền lập tức để ý lời vừa rồi của Anh Kiệt.
“Nói cách khác, các hạ từng là một nhân loại?”
“Chính xác, bây giờ thì vẫn là, nhưng một phần thì không phải.”
một phần thì không phải là có gì? lẽ nào ả như mình đoán là một con lai nữa này nữa kia?
“Nhưng từ trong lời nói của các hạ, giống như đối với chính mình có phải nhân loại hay không phải nhân loại, cũng không quá để ý.”
“Có phải nhân loại hay không quan trọng như vậy sao? Vốn dĩ chính là một cái giống loài phân chia thôi.”
Anh Kiệt vuốt cằm nói ra một câu bất cận nhân tình câu trả lời.
“Nếu không có ở nhân loại xã hội thành lập đầy đủ sự ràng buộc lệ thuộc, thì dù có mất đi nhân loại thân phận, cũng không có gì đáng giá lưu luyến.”
Vandel nghe vậy có chút cổ quái nhìn Anh Kiệt liếc mắt một cái, xác nhận lời nói của nàng chính là lời nói thật, liền hơi do dự nói một câu.
“Nghe thật là đáng thương, các hạ có phải hay không… Không có bằng hữu đi?”
Hự!!
“…” =_= Really?
Lời vừa rồi không khác gì chọc vào chỗ đau của nàng, nàng trong lòng lúc này muốn đánh người tâm cũng có thừa.
[Hahahaha cười chết ta mất hahahahah!]
Mà đứng ở ngoài nhìn cả buổi trời ‘lương tâm’ thì càng không nể mặt, hắn không chút nào cho mặt mũi trực tiếp cười thật to trong đầu Anh Kiệt nàng.
Im Mồm!
[Hô ..
hô … xin lỗi … xin lỗi nhưng mà…Phụt ~ hahahaha ta chịu không được hahahaha.]
■_■ #
Anh Kiệt lúc này hận không được bóp chết tên này, nhưng mà, kỳ thật dù trong lòng bực bội, nàng trong lòng cũng rõ ràng.
Chính mình không có bằng hữu chuyện này, tính từ kiếp trước và cả kiếp trước nữa nàng phần lớn thời gian hoặc là trên đường đi phục hận báo thù hoặc cũng là đang bị một con Ác Ma siêu mạnh nào đó đuổi gϊếŧ không có thời gian.
Liền tính ngẫu nhiên có thời gian rãnh, cũng bởi vì nội tâm luôn sợ hãi không cảm thấy an toàn trước mọi thứ, có cái hỏa lực không đủ triệu chứng lo trước lo sau duyên cớ đủ thứ lý do, nên không có tham dự quá nhiều các hoạt động xã giao hoặc hợp tác tán gẫu với ai đó, toàn dành thời gian của mình để tăng cường thực lực của mình.
Nói tóm lại, nàng… Không có bằng hữu.
“…… Xin lỗi, hỏi phải chỗ thương tâm của các hạ.”
Vandel hiện lên có chút áy náy biểu tình.
“Giống như không có bằng hữu cái đề tài này, chạm phải hẳn là rất đau đi.”
“……” ■_■ ╬ F CK YOU!
Một lời vừa rồi của Vandel không khác gì chọc vào chỗ đau của Anh Kiệt, còn là cái loại đổ thêm muối lên vết thương và tiếp tục thọt đao đợt hai cái kiểu như vậy.
Nữ nhân này tuyệt đối là cố ý lại chọc nàng chỗ đau đi? là ngươi cố ý đúng không!! cố ý có đúng không!? cố ý có đúng không!?
“Làm xin lỗi, tại hạ sẽ tùy ý trả lời các hạ một câu hỏi thì thế nào?”
"Nếu vậy…"
Giống như tất cả chỉ là diễn kịch, Anh Kiệt như thể đang chờ đợi khoảnh khắc này, lập tức khuôn mặt tối đen vì chọc trúng chỗ đau không có bằng hữu ngay khắc biến mất vô ảnh vô tung thay thế là khuôn mặt sắc lạnh không dung kẻ làm trái bộ dáng nhìn Vandel nói.
Anh Kiệt hành vi làm Vandel trong lòng chợt run run, nhận thấy không ổn.
nàng cũng không nghĩ tới Anh Kiệt, có chút nào nàng dự tính, nhưng tên đã trên dây không thể không phát, đã nói ra khó mà rút lại được nữa.
“ta hỏi ngươi, Ngươi cố giữ ta ở lại đây là muốn làm gì?”
Đúng vậy, Anh Kiệt đã phát hiện ra mục đích của Vandel đó là giữ chân nàng tại đây và làm sao nàng phát hiện ra điều này, thì chính là nhờ vào cái cách Vandel khách khí với nàng.
Đúng vậy, quá khách khí, cái cách ả khách khí không giống với người này với người kia, không giống với họ hàng với họ hàng, và càng tuyệt không giống với giữa bằng hữu với bằng hữu.
Cái cách ả càng khách khí làm nàng không kìm được đi liên tưởng tới những nhân viên bán hàng ở kiếp trước.
Và càng nhìn thì nàng càng cảm thấy giống hệt, đặc điểm chung của ả với đám bán hàng đó chính là nói.
Đúng vậy, nói, nói càng nhiều càng tốt, nói làm sao cho thu hút sự quan tâm của ngươi khác.
Từ đó mà câu kéo lôi kéo khách hàng thực hiện đúng những gì chúng muốn.
Và ở trường hợp của nàng, thì nàng chính là ‘khách hàng’ của ả và ả giống với đám đó đang tìm cách giữ nàng ở đây càng lâu càng tốt, chỉ là mục đích thay vi khiến nàng mua cái gì đó thì thứ ả chú trọng chính là giữ chân.
Tuy rằng suy nghĩ này có hơi chủ quan và quá áp đặc quan niệm lên người khác, nhưng nàng vẫn phải nói điều như vậy.
“Chà ~ chuyện đó, tại hạ không thể nói được."
Xem ra chuyện phải dừng tại đây rồi, cảm nhận trong không khí dần dần truyền tới như có như không áp lực Vandel liền biết đến lúc tiệc vui phải tàn rồi.
"..."
Anh Kiệt nghe được câu đó giống như không phải rất hài lòng, nàng híp mắt trong mắt hàn quang lập loè nhìn Vandel.
"Đây là câu hỏi cuối cùng…"
"Mục tiêu cuối cùng của các ngươi là gì?"
"Việc đó ta không thể nói."
Có vẻ như thương lượng thất bại, tuy tìm hiểu được không ít về ả, nhưng nhiêu đấy vẫn là không đủ.
Vandel nhìn bộ dạng đó của Anh Kiệt nàng biết không cần phải khách khí nữa.
"Nếu vậy ta xin cáo từ."
Nghe vậy Anh Kiệt gật đầu nói sau đó nàng quay người chuẩn bị rời khỏi đây.
Vô nghĩa, nàng tất nhiên là phải rời đi, nếu đã biết đối phương mục tiêu là muốn giữ nàng tại đây, thì nàng làm thế quái nào để đối phương được toại nguyện chứ.
"Nếu ngươi đã muốn đi, vậy thì xin hãy để ta tiễn ngươi đi luôn một đoạn vậy."
Vandel nói xong nàng búng tay tách một tiếng rồi ngay lập tức oanh oanh oanh từng tiếng nổ vang vang lên xung quanh chỗ đứng của Anh Kiệt, theo sau đó một loạt người máy thân cao lớn nhỏ khác nhau xuất hiện bao vây lấy Anh Kiệt nàng theo hình tròn.
Ngươi Máy Chiến Đấu Tự Động Lv.
295
Ngươi Máy Chiến Đấu Tự Động Lv.
300
Ngươi Máy Chiến Đấu Tự Động Lv.
299
V.v…
Anh Kiệt quan quan sát và đếm được có hết thảy là 5 con người máy xuất hiện, khi nhận thấy bọn chúng đã theo hình một vòng tròn bao vây xung quanh mình thì nàng từ từ buông xuống trong tay ly trà rồi đứng dậy.
“Ngươi biết không … ngay từ lúc gặp ngươi, ngươi biết ta nhìn thấy cái gì không?”
“Thấy cái gì?”
“Một đôi mắt không có tham vọng …
và một cái người nói dối cực kỳ tệ.”
“Ta đã thấy rất người và ta có đủ hiểu biết để nhìn ra, là loại người không có tham vọng gì, không có khát vọng gì như người….
tuyệt đối không phải là kẻ đứng đầu, ngươi chỉ là không hơn không kém một con chó bám víu chủ, chỉ vì nhận được một lời khen nhỏ bé không đáng một đồng liền vui mừng không thôi, tâm thề muốn sống muốn chết vì kẻ đó không thôi.”
Không để ý Vandel vẻ mặt dần trở nên âm trầm, sát ý trên người dần dần nồng nặc một cách khủng khϊếp làm người rét run, Anh Kiệt dùng ánh mắt như nhìn một món đồ rẻ rách cao cao tại thượng nhìn xuống mà nhìn nàng ta.
Tuy rằng Anh Kiệt nàng quan niệm là ưa tiên không dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, những không có nghĩa là nàng sợ đánh một trận.
Người đời có câu ‘Nếu ngôn từ đã bất lực, thì bạo lực lên ngôi’ một khi là đã xác định dùng bạo lực quyết định động thủ, nàng tuyệt không ướŧ áŧ bẩn thỉu.
Một hoặc hai tuần trước gì đó một hồi gϊếŧ chóc chính là ví dụ rõ ràng nhất, ngoại trừ cố tình, thì không một tên nào còn sống.
Cái gì? nếu như ta đánh không lại? thì còn nói gì nữa chạy chứ sao.
Gì? ngươi nói là có giận hay không nếu đánh không lại?
Nếu đã đối mặt với đánh không lại, đánh không thắng được đối thủ, giận thì cũng vô dụng, mà đánh thắng được, làm sao cần phải tức giận? mà giận thì có ích lợi gì?
Còn không bằng đem thời gian đó dùng để tăng cường chính mình, chờ sau này nếu đánh thắng được, thì sao cần phải tức giận nữa?
Vì đã đánh thắng được, liền không cần phải giận, bởi vì ngươi đã có thể trực tiếp gϊếŧ đối phương cho thống khoái.
Mà tại lúc Vandel đang bị Anh Kiệt lời nói thu hút sự chú ý, nàng ta không hề thấy Anh Kiệt trong vô thanh vô thức âm thầm đeo một chiếc nhẫn lên ngón tay mình.
"Gϊếŧ."
Lời của Vandel vừa ra toàn bộ người máy với tốc độ không thể tưởng được đồng loạt đồng bộ nâng cao hai tay đưa lòng bàn tay nhắm vào phía Anh Kiệt.
[Súng ION]
Oanh!
Theo một tiếng như sấm đánh vang lên lòng bàn tay chúng phóng ra một chùm sáng nóng rực với tốc độ nhanh chỉ cần một phần ngàn giây là có thể đánh vào người Anh Kiệt.
Tuy nhiên, mặc cho đám chùm sáng đó phi hành rất nhanh, nhưng Anh Kiệt còn nhanh hơn.
Ngay khoảnh khắc đám chùm sáng trước khi chạm vào người nàng chỉ thấy toàn thân nàng bạo phát lên một dòng khí ma lực hào nhoáng như ngọn lửa, sau đó vụt một cái nàng với tốc độ nhanh còn hơn đám chùm sáng kia phóng vυ"t ra ngoài chớp mắt đã phi tới trước người Vandel, cùng với trên tay không biết lấy ở đâu ra một kiếm thần tốc nhắm vào cổ của Vandel mà chém.
Không ổn! Ả mạnh vượt ngoài dự đoán!
Vandel đồng tử co rụt biết không thể nào né được một kiếm này, vậy là nàng liều một phen nâng cả hai tay lên trước cổ cản một kiếm này.
Bành!!
Theo một tiếng nổ vang như hai miếng kim loại va đập vang lên, Vandel cả người như viên đại bác bị đánh bay vυ"t đi xa rồi đánh gầm gầm vỡt nát các bức tường của toà tháp nghiêng bay thẳng ra ngoài.
Hử? Bành?
Mà Anh Kiệt cùng lúc đó nhận thấy điều gì đó không đúng, nàng thông qua trong tay kiếm cảm thấy xúc cảm vừa rồi rất không đúng, nàng cảm thấy thứ vừa rồi mình chém không giống như chém vào thịt nó giống như chém vào thứ gì đó như kim loại hơn.
Lẽ nào.
Tức khắc một ý tưởng chợt loé lên trong đầu nàng.
" [Over Heat]!!! (Quá Tải) "
Không để Anh Kiệt làm được gì tiếp, thành công tiếp được một kiếm đó mà không chết Vandel tức khắc phản công, theo nàng từ phía xa kêu lên một tiếng đám người máy tức khắc không tiếng động gầm lên.
Ngay sau chúng trên người toàn thân lập tức xuất hiện hàng tá giống như sợi dây thần kinh gân mạch với màu sắc xanh lam trắng.
Oanh!!
Giống như ăn phải thuốc kí©h thí©ɧ vậy, mặc kệ ưa thế tầm xa với chùm sáng lòng bàn tay, từ cổ tay chúng phóng ra hai thanh đang liên tục kêu lên những tiếng rít gào như ngàn điểu hót với tốc độ cực nhanh phóng tới trước mặt Anh Kiệt.
[Run Động Kiếm]
Nhanh quá!!
Anh Kiệt lập tức nhận thấy tốc độ của chúng thay đổi một cách chóng mặt, ban đầu nàng có thể tùy ý vượt mặt tất cả bọn chúng mà không đổ một giọt mồ hồi.
Nhưng với trạng thái hiện tại của chúng, không để ý sẽ chịu thiệt lớn.
Keng!!
Vội vàng đỡ lấy một kiếm của con gần nhất, không đỡ thì thôi nhưng một khi đã đỡ Anh Kiệt không chịu được đen mặt.
Vì khoảnh khắc nàng đỡ nó, trong tay nàng thanh kiếm lập tức bị sứt mẻ.
Thì ra là thế, lưỡi kiếm đó có khả năng run động với tốc độ cực cao, do đó mà có thể cắt qua vật chất ở mức độ phân tử.
Anh Kiệt ánh mắt cỡ nào kinh người, chỉ với một cái liếc nhìn, nàng lập tức nhìn ra được nguyên lý hoạt động của thanh kiếm.
Chỉ với bản thân nghiên cứu ra công nghệ kỹ thuật mà có thể làm một thanh kiếm bình thường có thể sang ngang với Kiếm Sư trình tự cường giả, không tệ chút nào.
Thật sự xứng với danh xưng Nhà Phát Minh thiên tài đó đấy.
Đám người máy không biết Anh Kiệt đang nghĩ gì và chúng cũng Không quan tâm, thứ duy nhất chúng quan tâm chính là mệnh lệnh của chủ nhân chúng là gϊếŧ cho bằng được ả nữ nhân này.
Vậy là không nói một chút nào đạo lý hay tôn nghiêm, cùng một lúc xong tới năm người máy nhào lên đánh một người.
Xem ra không nghiêm túc là không được.
Anh Kiệt híp mắt, nhìn đám người máy liều chết xông tới đối mắt loé lên hàn quang.
OANHHH — !!!
Theo một vụ nổ kinh người chợt nổ tung, cả toàn thành phố ClockWord không giữ được mà vì vụ nổ lớn run chuyển.
Đám người hoang mang lo sợ không thôi liếc nhìn về hướng vụ nổ, không nhìn thì thôi mà khi đã nhìn thì áy nấy từ già đến trẻ không thể không sợ xanh mặt.
Vì nơi phát ra vụ nổ lớn đó chính là nơi toà tháp nghiêng và còn là đỉnh của toà tháp, nơi sống của Vandel vị thiên tài mà ai ai cũng biết trong thành phố này.
Và giờ đây toà tháp đó không riêng đỉnh tháp mà cả hai tầng lầu phía dưới của nó cũng bị uy lực lớn của vụ nổ cũng dẫn tới hủy hoại theo.
Chỉ là đối với người dân thành phố thành thì việc toà tháp bị nổ chẳng đáng là gì cả, tháp nổ thì cứ xây lại là được.
Thứ họ lo là nguyên nhân dẫn đến vụ nổ, nếu là tại nan thì không sao, nhưng lỡ như, chỉ là lỡ như vụ nổ đó là có ai đó có chủ đích làm ra thì sao?
Nếu thật là như vậy thì kẻ đó phải cực kỳ đáng sợ là thực lực hơn người.
Vì phải biết, toà tháp đó chủ nhân là ai, Vandel Nguyên Anh lv.
309 cao thủ, hàng thật giá thật cường giả, có thể chỉ một cái phất tay là hủy thiên diện địa cường giả.
Nếu có gan tập kích nhà của người như vậy, thì tuyệt sẽ không kém thậm chí là hơn cũng có khi.
Nếu vậy thì…
Giống như xác nhận nỗi lo lắng của bọn hắn, ngay tại vụ nổ xuất hiện thì một giây sao một luồng uy áp khinh hồn đang sợ cực kỳ truyền tới, cả thành phố này cùng với hàng trăm dăm xung quanh nó sinh vật sống tức khắc như bị một ngọn núi lớn đè lên người vậy khiến họ không thể không nằm rạp xuống đất.
Bịch bịch bịch bịch.
Theo tiếng bước chân chuyền tới, Anh Kiệt với toàn thân toát lên một luồng năng lượng hào quang trên người nàng từ trong vụ nổ bước ra mà trên tay nàng còn cầm theo một cái đầu của một trong các con ngươi máy đó.
"Không tệ, không tệ chút nào."
"Ta có lời khen cho ngươi đó."
Tùy tay bóp vỡ cái đầu người máy thứ bản chất được làm bằng sắt thép như thể một tờ giấy mỏng không hơn, Anh Kiệt miệng vừa khen ngượi Vandel, nàng vươn ra một ngón tay lay đi trên mặt một giọt máu.
Tuy nhiên, du rằng miệng đang khen ngợi đối phương nhưng với vẻ mặt lạnh như vạn năm hàn băng thì thấy nàng không vui vẻ gì.
Xem ra thật sự xem thường người của thế giới này, kẻ hèn máy móc lại có thể khiến mình đổ máu.
Mang theo vẻ mặt suy tư, Anh Kiệt âm thầm quyết định sau chuyện này, nàng liền phải rèn luyện lại mình một chút mới được.
====================
Súng ION: đem ion phóng xạ gia tốc rồi bắn ra, động năng cực lớn, gần như có thể phá hủy hết tất cả những thứ cản đường.
Run Động Kiếm: Còn gọi là lưỡi kiếm chấn động hạt cao tần, những hạt nguyên tử (electron, proton, nơtron) cấu tạo nên lưỡi kiếm này có khả năng chấn động với tốc độ cực cao nên nó có thể cắt qua vật chất ở cấp độ phân tử.