Cái nắng chói chang đang chiếu xuống những ngôi nhà tựa như đang chiên chúng trên chảo dầu vài trăm độ. Ở đường lộ những chiếc xe thi nhau bóp kèn kèm theo tiếng ve inh ỏi của tiết tiết trời tháng năm. Bầu không khí tựa như muốn bóp nghẹt con người nhưng ở đó vẫn còn một người vẫn đang chóng chọi với cái nắng chói chang để hoàn thành nốt số bài tập cuối cùng do trường giao cho. Bùi Phương lên kế hoạch cụ thể cho mùa hè này bằng chuyên đi công viên nhiệt đới nhưng do lười biến nên phải kéo từ ngày này qua ngày khác vì núi bài tập vẫn chưa vơi đi.Hôm qua Bùi Phương đã chuẩn bị tất cả những gì cần thiết cho chuyến đi từ lúc xế chiều đến ba giờ sáng xuất phát mà chưa nghĩ ngơi được một giây nào. Sau khi đã yên ổn trên xe Bùi Phương khép mắt nghĩ ngơi sau một ngày dài mệt mỏi.
Không biết ngủ bao lâu đến khi tỉnh dậy Bùi Phương không thấy người lẫn xe đâu, hoang mang Bùi Phương ngồi bật dậy phát hiện mình đang ở trong một căn nhà kiểu dáng cổ xưa với mái nhà được đan lại bằng những tàu lá khổng lồ đã được phơi khô xung quanh được đút lại bởi những khối đất.
Sau khi đánh giâ xung quanh những đồ vật có trong phòng phòng đều là những món thuộc thế hệ xưa cũ.
Ngay lúc đó trong đầu Bùi Phương nghĩ ngay đến những khu nghĩ ngơi ở Công Viên Nhiệt Đới có thể là đến nơi bác tài thấy cậu ngủ say quá nên để cậu ở đây.
Sau khi tự trấn an mình Bùi Phương đi đến cửa được làm bằng lá đan xen lẫn nhau nhẹ nhàng mở ra, cửa vừa được mở ra ập vào mặt Bùi Phương là những đợt gió mát lạnh thổi cuồn cuộn vào mặt khiến da đầu tê dại phóng tầm mắt ra xa hơn Bùi Phương thấy những miếng thịt đang được phơi khô trên ngững sợi dây xa xa có cả giếng nước có vẻ ít dùng đến nên đã bị những đồ vật chắn ngang.
Đi dạo một vòng xung quanh căn nhà Bùi Phương thấy cách đó rất xa có những căn nhà giống hệt của mình, phía xa xa còn có cả núi càng chắt chắn thêm suy nghĩ của mình.
Bùi Phương men theo con đường mòn mà đến những ngôi nhà gần với mình nhất xem có ai đang nghĩ chân không. Bây giờ trong tay Bùi Phương không có bản đồ hay định vị nơi mình đang đi nên tìm người gần mình nhất là điều sáng suốt nhất, cậu cảm thấy Công Viên Nhiệt Đới này sắp đống cửa được rồi vì đi khoảng mười phút không thấy một bóng người.
Đang trên đường đi Bùi Phương thấy một con gà có kích thước bằng cái trống đang vừa chạy vừa bay có vẻ như đang chạy trốn.
“•••••”: Bùi Phương nhìn mông con gà đang chạy vừa chảy nước giải vừa nghĩ: ” Bắt được con gà này là một tuần cậu không cần phải tốn tiền đi chợ luôn”.