"Chà, con hổ này to và nặng thế này chắc hẳn sẽ có thể đem chế thành nhiều loại pháp cụ khác nhau, máu và tủy của nó còn rất sung túc có thể dùng để vẽ rất nhiều bùa chú. Tốt lắm ta mua nó với giá một trăm lượng bạc, nể tình ngươi là bạn của Thiếu Môn Chủ ta cho ngươi thêm mười lượng bạc là một trăm mười lượng."
Lâm Bạch cười ngây ngô nhìn Bạch Chính Thuần thấy hắn mỉm cười gật đầu, liền nói:
"Ta vốn cứ tưởng chỉ bán được năm mươi lượng thôi không ngờ lại hơn một trăm lượng. Mùa đông này ta không sợ thiếu cơm ăn nữa hì hì."
Bạch Chính Thuần nghe vậy liền phì cười. Đúng là nông thôn thiếu niên, phát ngôn còn quá hiền lành chất phát.
Lâm Bạch nhận một túi tiền lớn từ tay vị trưởng lão kia, miệng càng cười ngốc ngốc hơn. Đến mức Nhu Hân Hân nhịn không được mà nhón chân với lên búng trán của hắn.
"Thợ săn đại ca đúng là người nhà quê, chỉ nhiêu đây bạc đã khiến huynh trở nên đờ đẫn rồi."
Lâm Bạch liền gãi đầu cười hì hì đáp:
"Ta cũng lần đầu thấy được nhiều tiền đến như vậy. Mọi khi ở chỗ khác ta săn được hai con gấu còn to hơn chỉ đổi được có hai mươi lăm lượng bạc thôi. Không ngờ ở Vân Hạc Môn lại bán được giá cao như vậy."
Bạch Chính Thuần liền vỗ vai Lâm Bạch rồi nói:
"Nếu vậy sau này huynh săn được thú cứ đem tới đây bán là được, ta sẽ mua hết !"
"Nếu được vậy thì tốt quá, cảm ơn Bạch huynh, à không phải nói Thiếu Môn Chủ chứ."
Bạch Chính Thuần nghe vậy liền lắc đầu bảo:
"Huynh không cần phải chú trọng lễ tiết như vậy, cứ xưng hô như bình thường là được. Ngoài ra kế tiếp huynh muốn đi đâu ?"
Lâm Bạch liền "thành thật" trả lời:
— QUẢNG CÁO —
"Ta tính xuống thị trấn bán nốt tấm da hổ này, sau đó thì về quê làm ruộng. Mùa xuân năm sau lại đến đây khảo hạch để tử ngoại môn. Ta năm nay đã mười lăm tuổi rồi, cũng nên kiếm một nghề nghiệp ổn định, ta nghe người ta bảo gia nhập tông môn rồi làm nhiệm vụ tông môn giao sẽ được rất nhiều tiền."
Bạch Chính Thuần nghe vậy liền nhìn Nhu Hân Hân, thấy ánh mắt của nàng có chút chờ mong hắn liền hiểu ý.
"Huynh không cần phải chờ tới mùa xuân năm sau đâu. Nếu không còn bận việc gì thì ngay bây giờ ta có thể mang huynh đi trắc thí linh căn."
Lâm Bạch liền gãi gãi đầu nói:
"Lại có chuyện như vậy à ? Nếu vậy thì thật phiền huynh quá, ta xuất thân quê mùa không biết có thể lấy gì báo đáp."
Bạch Chính Thuần lại vỗ vai Lâm Bạch cười nói:
"Huynh không phải lo, nếu huynh trắc thí thành công thì chúng ta từ nay là huynh đệ đồng môn rồi. Khi đó thì còn khách sáo với nhau làm gì nữa."
Cứ như thế Lâm Bạch được Bạch Chính Thuần đến chỗ Điện Khảo Hạch.
Thông thường Vân Hạc Môn chỉ mở cửa tuyển sinh và mùa xuân hàng năm. Nhưng với quyền hạn của Thiếu Môn Chủ, Bạch Chính Thuần có thể cho một số ngoại lệ.
Lâm Bạch lúc này được dẫn tới một chỗ bục cao. Một vị chấp sự kêu hắn để tay lên quả cầu thủy tinh đang để ở trên bàn, hít thở đều, lòng bỏ tạp niệm.
Một lát sau quả cầu thủy tinh chậm rãi hiện ra hai màu đỏ và xanh tương đối chói mắt.
"Thủy Hỏa tạp linh căn - trung phẩm." - Người chấp sự sau khi thấy tình trạng của quả cầu thủy tinh liền tuyên bố.
Bạch Chính Thuần thấy vậy liền cười nói:
"Chúc mừng A Ngưu huynh, Thủy Hỏa linh căn dù là trung phẩm nhưng rất không tồi nha~. Sau này khi huynh lên Trúc Cơ pháp lực dư thừa có thể thử nghiệm bí kĩ Thủy Hỏa Đồng Dung - đem Thủy và Hỏa linh khí dung hòa lẫn nhau có thể trực tiếp tăng uy lực của thuật pháp lên gấp hai lần."
— QUẢNG CÁO —
Event
Lâm Bạch nghe vậy liền cười hì hì.
Bạch Chính Thuần lại nói:
"Để ta giải thích cho huynh nghe về các cảnh giới. Tổng cộng có mười cảnh giới tu luyện lần lượt là: Luyện Thể, Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp. Trong đó Luyện Thể và Luyện Khí được coi là Phàm cảnh được chia thành cửu tầng. Sau khi Trúc Cơ thành công mới được chân chính gọi là tu sĩ. Từ Trúc Cơ đến Độ Kiếp thì được chia thành thương, trung, hạ tam phẩm. Sau Độ Kiếp cảnh chính là Tiên cảnh trong truyền thuyết."
Lâm Bạch liền gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Lúc này một chấp sự khác lại mang tới một cái thau bằng đồng đen nhìn khá kỳ lạ.
Bạch Chính Thuần liền giải thích:
"Đây là Trắc Thọ Bồn, dùng để kiểm tra tuổi thọ. Vì sau khi tu luyện thì tuổi thọ sẽ tăng cao, có nhiều lão quái hơn trăm tuổi tướng mạo vẫn như là thiếu niên, nên chúng ta phòng hờ trường hợp như vậy mới có loại trắc thí này. A Ngưu huynh, huynh hãy nhỏ xuống đây một ít máu tươi là được. Sau khi nhỏ máu Trắc Thọ Bồn sẽ phát ra ánh sáng đỏ, ánh sáng càng rực rỡ chứng tỏ tuổi càng trẻ, và ngược lại nếu ánh sáng yếu và mờ thì có nghĩa tuổi thọ đã cao."
Lâm Bạch liền không do dự mà lấy trùy thủ mà rạch đầu ngón tay nhỏ xuống Trắc Thọ Bồn. Tuy nhiên sau một hồi lâu, vẫn không có bất cứ phản ứng gì cả.
Mọi người lúc này có chút trầm mặc. Người chấp sự liền lấy đầu ngón tay của mình ép ra vài giọt máu rồi thử nhỏ vào Trắc Thọ Bồn, ngay lập tức nó tỏa ra ánh sáng đỏ rực rỡ.
Lâm Bạch nhìn hướng Bạch Chính Thuần, nhưng hắn vẫn lắc đầu không hiểu. Nhưng có một vị trưởng lão già nua quan sát cảnh này liền nhớ ra cái gì đó, hắn vội ra hiệu cho người chấp sự vào bảo khố của tông môn lấy ra thứ gì đó.
Một lúc sau, người chấp sự quay trở lại, trên tay hắn cầm một cái lệnh bài màu thanh đồng đầy khí tức cổ xưa. Trên mặt lệnh bài có khắc mười hai ký hiệu khác nhau.
"Tiểu tử, ngươi đưa tay đây cho ta." - Vị trưởng lão kia hướng Lâm Bạch mà yêu cầu.
Lâm Bạch ngoan ngoãn làm theo lời của hắn. Chỉ thấy ngón tay của hắn bị vị Trưởng Lão dùng Linh Khí ép ra mười giọt máu tươi nhỏ trên cái lệnh bài. Cái lệnh bài kia liền phát ra ánh sáng hoàng kim rực rỡ, từng kí hiệu trên cái lệnh bài cũng liên tục lóe sáng rồi dừng trước kí hiệu hình mặt trời màu đỏ như máu.
"Không ngờ lại là Huyết Nhật Thần Thể, ha ha ha. Đây là dấu hiệu Vân Hạc Môn của chúng ta đã đến lúc bước vào thời kì hoàng kim. Không chỉ có Nhu Hân Hân sở hữu Cực phẩm Mộc Linh Căn, nay lại có Huyết Nhật Thần Thể. Trong tương lai còn tông môn nào dám ngăn cản chúng ta tấn thăng thượng tông."
— QUẢNG CÁO —
Vị trưởng lão già nua sau khi trắc thí cho Lâm Bạch xong liền cao hứng mà liên tục vỗ vai hắn.
Trong lòng Lâm Bạch lúc này cũng chỉ có thể cười khổ. Linh Căn của hắn còn có thể ẩn dấu chứ còn thể chất của hắn thì hắn không cách nào ẩn đi được dù sao phẩm cấp của nó còn cao hơn Mặt Nạ Ẩn Tàng mà Thôi Phán Quan đưa cho.
Bạch Chính Thuần nhìn thấy cảnh này cũng không hề ghen tị, dù hắn chỉ có Thượng phẩm Linh Căn thôi. Chẳng qua hắn nhìn Lâm Bạch rồi lại nhìn Nhu Hân Hân trong đầu dường như nảy ra ý tưởng gì đó không đứng đắn.
Bạch Chính Thuần lúc này liền hướng Lâm Bạch mà chúc mừng:
"Chúc mừng A Ngưu sư đệ. Không ngờ đệ chính là thiên tài vạn năm có một của Vân Hạc Môn ta. Từ bây giờ chúng ta chính là huynh đệ đồng môn."
Lâm Bạch liền đáp:
"Cảm tạ Bạch huy..n ... sư huynh !"
Bạch Chính Thuần liền khoác vai Lâm Bạch mà kéo đi.
"Đi thôi ta dẫn ngươi đi đăng kí và lấy lệnh bài thân phận cùng đồng phục."
Nhu Hân Hân cũng nhảy chân sáo chạy theo, trên đường ba người cười đùa rôm rả.