Hạt thóc thuộc giống hạ, nho dại cũng là giống hạ đẳng, nhưng mà … À không, bây giờ trong thôn gọi là tử quả
(quả màu tím), loại quả hạ đẳng này lại được mọi người trong thôn rất yêu thích, cho dù là á thú nhân hay là bán thú nhân đều thích ăn loại trái màu tím này. Văn Quý cũng rất thích ăn cho nên mang tâm lý thấp thỏm, lúc vụиɠ ŧяộʍ bứt một cây hồng quả, thì bưng luôn một cây tử quả về nhà.
Văn Quý mấy ngày nay không hề nhàn rỗi, hắn phải làm việc rất vất vả, cho dù mạ lúc trước đã tưới nước rồi, thì chưa tới hai ngày sau Văn Quý đã thấy chúng muốn khô quắt queo lại, trên mặt đất lại xuất hiện vết nứt như cũ. Mấy cây mạ lảo đảo muốn ngã rạp hết. Văn Quý hoảng sợ, nhìn xung quanh một mảng hoang vu, khu vực này lại không có á thú nhân nào khác trồng cây, cho nên lại thêm khô cằn, Văn Quý bất lực không nói nên lời.
Được rồi, không có ai lại càng tốt, Văn Quý xuất ra một ít linh tuyền tưới cho hàng mạ sắp gục xuống, mỗi gốc mạ một ít. Cứ tưới liên tục như vậy năm ngày trời, lúc này không khí mới ẩm ướt lên một chút, mạ cũng bắt đầu đứng thẳng dậy, bắt đầu phát triển lại. Thấy ruộng của Văn Quý như vậy, mọi người đều cảm thấy rằng hắn đã phải đi gánh gần chục thùng nước để chăm sóc mạ mỗi ngày. Quả thật rất cực khổ!
Người trong thôn thấy vậy đều rất cảm thông với Văn Quý, cũng thấy hắn là người rất chịu khó, rất siêng năng. Nhà người ta, năm, sáu ngày tới tụ khí lại, xuất ra chút mộc khí cũng đủ cho mạ trưởng thành, người chưa quen thì hai, ba ngày đi một lần, hạt thóc gặt rất dễ dàng. Ai giống như Văn Quý mỗi ngày đều cực khổ như vậy. Văn Quý ngay cả hơi nước còn không tụ lại được, hỏi chi là khí hậu từng vùng.
Cũng có người đang nhìn chê cười, chờ cuối tháng thu gặt thời điểm Văn Quý chỉ sợ muốn khối lạp vô thu.
Văn Quý thời gian này vô cùng bận rộn. Mà lúc này gia đình của Văn Quý cũng đang phải nếm khổ, sống không yên ổn, ngay cả ông hắn làm thôn trường cũng không được thoải mái, lý do? Bọn họ chỉ cần ra khỏi cửa là sẽ có vài á thú nhân đến nói bóng gió vài câu rồi rời đi, mà đại ý đều giống nhau: “Ai nha, nghe nói Văn Quý nhà mọi người nè, thiệt là chăm chỉ đó, người cũng thiệt là hào phóng nữa. Để tôi kể cho mà nghe, hắn khẩn hoang ruộng ngày đó ta cũng đến xem, nhìn coi nhà Văn Hổ với nhà Hạ Lan xem, bọn họ chỉ cần bỏ sức chút xíu thôi, là Văn Quý đã bày sẵn nguyên một mâm cơm hơn mấy chục cân thịt đạt lỗ thú chiêu đãi. Trời ạ, thịt đạt lỗ thú tới tết nhà tôi mới được ăn một chút đó, chứ bình thường làm sao mà được ăn chứ. Văn Quý tiểu tử thật là tốt mà!”
Người này vừa nói xong, thì người khác lại tiếp lời: “Anh không biết đó chứ, người ta làm sao mà không tốt được chứ, Văn Quý nhà có hai mẫu đất nhưng mà đất xấu không thể nói nha, trồng đậu xuống chưa chắc đã mọc, hỏi chi là trồng lúa chứ. Vậy mà người ta ngày nào cũng chăm chỉ đi gánh mấy thùng nước về tưới kìa, nhìn tay chân hắn gầy guộc như vậy mà mỗi ngày phải gánh thùng nước nặng như vậy, tôi là người ngoài mà cũng cảm thấy đau lòng giùm hắn luôn đó…”
Sau đó thì mọi người ai cũng cười rộ lên, còn có mấy người không ưa gì trực tiếp đâm chọt mấy câu, bây giờ người dân trong thôn chẳng còn mấy người tôn trọng Văn gia giống như trước nữa.
Thôn trường nghe xong tức giận đến khua tay loạn xạ, chỉ vào đứa con dấu thứ hai của mình mà mắng to một trận, ngay cả gia đình đứa con thứ hai của mình, ông ta lúc này cũng nhìn không vừa mắt, trước mặt cả gia tộc chửi ầm lên: “Tụi bây
là anh em cùng huyết thống với thằng nhãi Văn Quý đó, hắn khẩn đất cũng không đi giúp, còn muốn nó tới đây lạy lục tụi bây qua, bây giờ hay rồi, người ta kêu nó là thằng không cha mẹ, không anh em, khinh thường Văn gia chúng ta ích kỷ bại hoại, giờ gặp ai cũng thóa mạ cái nhà này. Mấy đứa bây làm ơn dỏng tai ra mà nghe coi thiên hạ chửi vô mặt chúng ta cái gì kìa!”
Nhị ca của Văn Quý, Văn Lan nhảy dựng lên cãi lại: “Nó không xem chúng con là ca ca, chẳng lẽ ông nôi bắt tụi con phải đi qua đó cung phụng nịnh bợ nó sao? Coi nó đi ông nội à, không làm Văn gia chúng ta hủy hoại nó không vừa lòng kia kìa! Con chỉ cần nhìn nó là thấy ghê tởm rồi, con mà đến giúp nó, thế nào cũng bị nó xỉ nhục cho mà coi!”
Mấy vị huynh đệ khác của Văn Quý cũng có cùng ý kiến với Văn Lan. Mẹ Văn Quý một bên khóc lóc, khóc muốn ướt nhẹp tay áo, oán hận nói: “Con đi hỏi nó cho ra lẽ, tại sao nó lại làm như vậy? Nuôi nó hai mươi năm trời, vậy mà nó còn dám bất mãn nhà mình! Thật là chúng ta nuôi nhầm một tên bạch nhãn lang rồi!”
(Bạch nhãn lang: loại người vong ơn bội nghĩa, tâm địa hung tàn.)Mấy lời này, lúc ra ngoài đường gặp ai mẹ của Văn Quý của mặc kệ, trực tiếp nói với họ Văn Quý là một tên bạch nhãn lang, có tiền mua thịt đạt lỗ thú, lại không đi mời anh em tới ăn, mà
để người ngoài hưởng hết!
Có mấy á thú nhân nghe xong, cũng lười nói với tên điên này, trực tiếp tránh xa vạn dặm. Nhưng mà Hạ gia luôn đối đầu với Văn gia, bình thường thì không nói gì, nhưng chỉ cần Văn gia có chuyện, thì Hạ gia bọn họ không vô góp vui coi làm sao được!
Mẹ của chủ quản Hạ gia lúc này chống nạnh cười to: “Ai u, tôi nói này mẹ Văn Quý, giúp anh em trong nhà khẩn đất mà còn muốn người ta mời ăn thịt đạt lỗ thú là sao a? Cái này là loại anh em thối nát gì thế? Nếu mà Văn Quý tới nhà tôi mời người đi hỗ trợ, thì không cần nói lần hai là bán thú nhân nhà tôi sẽ chạy qua giúp liền đó, cũng không cần mời thịt, một hai trái tử quả là nhà tôi đã hài lòng lắm rồi. Nhà mấy người phân cho hắn cái nhà ọp ẹp như vậy làm sao ai dám mời đi khẩn hoang giúp chứ! Chỉ sợ mấy người qua làm không xong, nước còn chưa tới đã ăn sạch tiền của người ta rồi! Tôi thiệt là muốn hỏi, Văn Quý có phải là cục thịt do anh sinh ra không vậy? Thiệt là! Đối xử với người ta tàn nhẫn vậy thôi chứ! Phân cho cái nhà với miếng ruộng không ra gì, mấy người chắc muốn nhìn hắn chết đói mới hả dạ đúng không? Tôi chưa từng thấy trên đời này có người mẹ nào nhẫn tâm như anh đâu, mẹ Văn Quý à!
Mẹ của Văn Quý bị nói tới khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt muốn chực trào ra.
(=.=! Ghét nhất cái thể loại này. Đυ.ng chút là khóc!!!!!)Hạ thị còn nhanh miệng nói thêm một câu: “Thôn trường cũng được coi là đức cao vọng trọng, sao mà nhìn thấy mấy chuyện này mà không thèm quản gì hết, về sau nhà tôi có chuyện ủy khuất gì, tôi biết tìm ai để đòi lại công đạo a?”
Mẹ của Văn Quý tay run run chỉ vào người trước mặt, Hạ thị liếc mắt xem thường sau đó xoay người rời đi. Mẹ Văn Quý nổi giận nhìn chòng chọc vào Văn Quý đang đứng cách đó không xa.
Văn Quý lúc này đã phát ngốc đứng hình tại chỗ, chính là lúc nghe đến cái đoạn mà”Văn Quý có phải là cục thịt do anh sinh ra không vậy?” thì hắn đã hóa đã tại chỗ. Mẹ nó, mấy lời này có biết kinh người thế nào không hả! Hắn vừa ở ngoài trở về nhà, mới tới cửa đã nghe thấy có người cãi nhau, đã vậy còn bị một câu sét đánh ngang tai như vậy nữa.
Mẹ của hắn là nam nhân là được rồi chứ gì! À không, là á thú nhân, nhưng mà hắn với nam nhân bình thường đâu có gì khác nhau, lúc hắn tắm rửa cũng đã kiểm tra qua, cũng không phát hiện á thú nhân với nam nhân bình thường có gì khác nhau. Hắn tuy trước kia tuy cảm thấy chuyện mẹ hắn là nam nhân cũng hơi kì quái, nhưng mà thấy trong thôn cũng có vài người có mẹ cũng là nam nhân nên hắn chỉ nghĩ rằng đây chỉ là phong tục ở đây nó quái quái như thế.
Không nghĩ tới… Tình thiên phích lịch!
(Sấm giữa trời quang)Văn Quý đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, hắn không muốn sinh hài tử, hắn là một đại nam nhân!
Văn Quý thì ngây ngốc sững sờ. Nhưng mẹ hắn lại không quản nhiều như vậy, nghiến răng nghiến lợi lôi Văn Quý vào trong nhà, giơ tay lên tát cho hắn một cái bạt tay, lớn tiếng hỏi: “Văn gia chúng ta chỗ nào bạc đãi mày, cho mày ăn cho mày mặc, mày từ nhỏ đến lớn không cần đυ.ng tay vô làm bất cứ chuyện gì, tao cưng chiều mày đến lúc mày thành niên, mày thể chất kém cỏi là do chúng ta hay sao? Tao phân cho mày mảnh đất đó thì là tao làm sai hay sao? Mày cố tình bôi xấu Văn gia trước mặt người ngoài như vậy mà coi được hả? Ông nội mày không giữ được chức thôn trường là mày hả dạ lắm đúng không? Có phải hay không thằng nhãi kia?”
Văn Quý bị ăn một cái tát, đánh đến hồi thần, lúc này hắn nhíu nhíu mày, chỉ cảm thấy người đàn ông này đầu óc hình như có vấn đề. Người bình thường làm sai bị người khác phát hiện thì không phải nên chột dạ hay sao? Người này sao mà còn bày ra bộ dáng quang minh lỗi lạc, chỉ đông nói tây, đổ hết lỗi lên đầu hắn, kêu la rằng đây là do hắn bày mưu?
Có trời mới biết hắn cơ hồ không còn nhớ tới có một nhà gọi là Văn gia nó tồn tại, mỗi ngày làm việc muốn tắt thở, ai hơi đâu mà còn nhớ tới mấy người không quen không biết đó chứ? Hắn không làm lớn chuyện thì thôi chứ, cư nhiên lại có người chạy đến đây làm ầm lên đổ hết lỗi lên hắn, Văn Quý thiệt là buồn nôn tới nơi, hắn ôm cái má đang đau rát lên, trong lòng căm phẫn nhìn chằm chằm người “mẹ” này của mình.