Văn Quý cầm bát đi vào định cho Từ Lang uống nước.
Từ Lang lúc này đột nhiên kêu lên thảm thiết, vốn đang ngồi, không hiểu sao lại té ngã quỳ rạp dưới đất, cả người xụi lơ, tiếng kêu run rẩy đến vô lực.
Văn Quý tay run lên, chén nước trên tay thiếu chút nữa rơi vỡ, vội vàng đặt chén qua một bên chạy lại xem.
Còn chưa đến gần, một cỗ nồng đậm mùi máu tươi truyền đến, thắt lưng Từ Lang nhiễm một màu đỏ chói, tiếp đó mảng nước trắng ngà rỉ ra, nhìn kĩ mới thấy, đây là do những con kiến đó tiết ra. Bọn chúng từ miệng vết thương lũ lượt tuôn ra ngoài, đi hướng về phía chén linh tuyền.
Cái chén chỉ to cỡ hai bàn tay, những con kiến đó kéo đến bu lại dần dần trở thành một ngọn nui nhỏ, màu trắng ngà ngà, bắt đầu đào bới hút năng lượng, chúng phát ra âm thanh bén nhọn cực kì quái dị.
Văn Quý cố không nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mắt, thấy Từ Lang ngất đi, Văn Quý cũng không dám đỡ hắn dậy, chỉ nhanh chóng xốc y phục của hắn lên, vết sẹo bên hông kia đã vỡ ra toàn bộ, bây giờ chỉ còn vài con kiến trào ra ngoài.
Văn Quý nheo mắt, hắn nhớ đến trước kia từng đọc qua tiểu thuyết cũng có loại tình tiết này, có kẻ
dùng máu dẫn nội cổ trùng vào cơ thể người
khác…
Chén linh tuyền kia chật ních toàn kiến là kiến, cho đến khi đám kiến kia hấp xong linh tuyền, kiến trên người Từ Lang vẫn chưa được dẫn ra hết. Văn Quý lại lao ra đi tìm vài cái bồn lớn, đổ đầy linh tuyền đặt cách Từ Lang không xa.
Ban đầu chỉ có mấy con kiến nhìn thấy rồi di chuyển sang, sau đó trên lưng Từ Lang lập tức có động tĩnh không nhỏ, miệng vết thương vốn đã bị mở ra, hiện tại càng lớn, Từ Lang cho dù đã đau đến bất tỉnh, nhưng cơ thể vẫn không ngừng run rẩy, giống như có ‘Đại nhân vật’ nào đó sắp lên sân khấu.
Văn Quý đoán không
sai, lúc trước ào ạt chạy ra chỉ mới là kiến nhỏ, con kiến chúa vẫn còn ký sinh trong cơ thể Từ Lang, chỉ cần có nó, thì kiến vẫn sẽ còn sinh sôi thêm nữa, tuần hoàn không ngừng.
Cuối cùng, một con kiến đầu như nhện bò ra, bộ dáng là loại cổ trùng, toàn thân màu trắng, chậm rãi di động cơ thể, hai cái râu trên đỉnh đầu không ngừng lay động, vừa chui ra khỏi vết thương, liền nhanh chóng bay về phía cái bồn linh tuyền lớn nhất.
Miệng vết thương trên người Từ Lang hiện tại không còn gì chặn lại, máu tươi tuôn không dứt, tấm da thú trên sàn cũng bị thấm đỏ một mảng.
Từ Lang rêи ɾỉ một tiếng tỉnh lại, Văn Quý nhìn hắn người đầy máu tươi, nhưng đỡ người lên lại có thể đυ.ng tới miệng vết thương, bây giờ làm cái gì cũng không được, vội vàng nói: “Từ Lang, làm thế nào? Được rồi, chúng ta mau đi bệnh viện!”
Từ Lang vừa mở mắt liền nhìn thấy điều khác thường trong phòng, ánh mắt trừng lớn, nhìn đám kiến ghê tởm bò lúc nhúc trong mấy cái bồn nước, nhất là con kiến chúa kia, Từ Lang trong lòng sảng khoái. Cố nén khó chịu trên tay tụ vài dòng khí xoáy thả ra… những con vật kia bị khí xoáy đánh nát, vụn nhỏ phiêu tán trong không khí.
Không còn kiến ký sinh trong người nữa, Từ Lang hiện tại cảm thấy một thân nhẹ bẫng, như được giải thoát, không còn cảm giác đau đớn nữa, nhìn về phía Văn Quý trong mắt không giấu nổi sự vui mừng: “Quý Quý, tôi không sao nữa rồi, bây giờ chỉ cần tiêu độc miệng vết thương rồi bôi thuốc là sẽ tốt lên.”
Văn Quý đi ra ngoài tìm một thùng nước đổ đầy linh tuyền mang vào để Từ Lang rửa miệng vết thương, vết thương đó cũng đã rất lâu, phần thịt xung quanh bị thối rữa. Văn Quý chưa động tay, Từ Lang đã quăng vài cái khí xoáy giập nát hết mấy khối thịt hư thối đó. Văn Quý nhìn thấy Từ Lang bình tĩnh không kêu đau nữa, thật không còn lời gì để nói.
Sau đóTừ Lang lôi thuốc từ không gian trữ đồ ra, thoa lên vài cái, miệng vết thương rất nhanh khép lại. Văn Quý khϊếp sợ, y thuật này sao lợi hại vật! Vậy mà loại kiến kia, thầy thuốc ở đây lại không có cách trị được, thật sự là bất khả tư nghị.
Tiếp theo Từ Lang đi xử lý quần áo trên người và cả tấm thảm da lỗ lỗ thú nữa.
Làm xong hết thảy, Từ Lang nhìn Văn Quý không chớp mắt, đột nhiên hắn bước lên ôm cổ Văn Quý, đầu vùi vào cổ Văn Quý cọ cọ: “Quý Quý, tôi không đau nữa, về sau cũng không đau nữa.”
Lại một lần nữa bị Từ Lang kêu Quý Quý, Văn Quý trong lòng tim đập bang bang, nhớ tới mình đêm qua bởi vì Từ Lang mà rung động, nếu như bây giờ hắn còn không hiểu ý của tên nhóc này, thì hắn chính là ngốc tử.
Nhếch nhếch miệng, Văn Quý hung hăng ôm lại Từ Lang.
Hắn muốn thử lại một lần, nếu như Từ Lang không phải luôn quan tâm hắn như vậy, hắn cũng sẽ không chọn người này! Hắn chưa bao giờ yếu đuối, thất bại, luôn hướng về phía trước mà đi tiếp. Những ngày bình yên sau này của hắn, hắn muốn có Từ Lang là một phần trong đó bên cạnh hắn.
Từ Lang cũng không hỏi Văn Quý làm sao dẫn kiến ra được, hắn sau khi tỉnh lại nhìn thấy bồn nước kia, đã có thể cảm nhận được năng lượng thuần khiết bên trong. Kiến ký sinh bởi vì hấp thu năng lượng mới có thể sống, mà bán thú nhân năng lượng càng mạnh, đối với việc kiến ký sinh trên người mới không biết nên làm thế nào.
Văn Quý ngược lại rất ngạc nhiên, “Anh làm sao lại bị kiến ký sinh lên người?”
Từ Lang trầm mặc có chút đau thương, ôm lấy khóe miệng, cười đến so với khóc còn khó coi hơn, “Lúc tôi xuất chiến bị thương, sĩ quan phụ tá thừa cơ dẫn kiến lên người tôi. Con kiến ký sinh trên người tôi nửa tháng sau mới bắt đầu hấp thu năng lượng, lúc đầu tôi còn không phát hiện qua, chỉ cảm thấy sao vết thương trên người qua một thời gian lâu như vậy lại chưa lành.”
Hắn không biết hắn bị kiến ký sinh trên người, lại một lần nữa tới lúc phải ra chiến trường, hắn tiên phong muốn đem quân địch diệt sạch để lên tinh thần cho binh sĩ, không ngờ ngày đó lại là ngày kiến bắt đầu hấp thụ năng lượng, tay chân hắn đau đến không cử động nổi, đừng nói đến đánh giặc, ngay cả mạng cũng suýt chút bị mất. Phụ thân phải đến ứng cứu, đáng tiếc trúng mai phục của chúng, toàn quân bị gϊếŧ. Sau cùng mẹ đến cứu phụ thân, cũng không thể trở về nữa, còn anh và em trai của hắn, cũng vì trận chiến đó mà không còn.
Chờ đến khi kiến ngừng hấp thu năng lượng, hắn có thể chiến đấu trở lại, thì tất cả đã quá muộn, hắn ngoại trừ thắng lợi ra thì được gì? Cha mẹ anh em đều không còn, cảnh tượng bi thống trước kia hiện giờ như vẫn còn rõ ràng trước mắt hắn.
Sau trở lại đế quốc, rất nhiều thầy thuốc trị liệu đều không có cách chữa cho hắn, còn phát ra lời đồn đãi, nói sẽ lây lan đến người quân nhân khác, Từ Lang cũng vì thế mà tạm thời bị cách chức ở nhà.
Tuy rằng sau khi chứng minh được loài kiến này không truyền bệnh nhưng những người kia đâu cần biết chân tướng, bọn họ đều một mực lánh xa hắn.
Từ Lang biết, trên người một khi đã có kiến ký sinh, thì hắn sẽ
không có khả năng ra chiến trường, huống hồ, người nhà của hắn đều chôn thây ở nơi đó, chỉ cần nghĩ đến chiến trương, hắn đều có thể nhìn thấy người thân gào thét với hắn: đừng bao giờ ra chiến trường nữa.
Cả ngày lẫn đêm đều gặp ác mộng, hơn nữa cứ nửa tháng lại bị kiến hấp thu năng lượn đến xương cốt đau đớn, hoàn cảnh ở kinh đô lại càng khiến Từ Lang nản lòng thoái chí, Từ Lang liền từ bỏ chức vị Đại tướn quân, trở về quê nhà tịnh dưỡng.
Văn Quý trầm mặc, tại trên chiến trường, bị phản bội chính là bị một rồi lại một nhát kiếm đâm đến máu chảy đầm đìa.
Dùng sức ôm Từ Lang trong lòng, Văn Quý buồn bực, “Kiến bây giờ cũng không còn, bây giờ anh tính quay lại sao?”
Từ Lang không chút do dự lắc đầu, nhỏ giọng hừ hừ, “Tôi có những gì đều đã cống hiến hết cho tổ quốc rồi, một khi tôi đã quyết về quê thì cũng sẽ không quay về chiến trường nữa, tôi muốn cảm nhận những ngày ở nơi mẹ tôi từng sống qua.”
Văn Quý còn tưởng rằng Từ Lang nói sẽ vì mình mà ở lại, không nghĩ tới là vì mẹ của hắn…
Ngẩng đầu nhìn Từ Lang, ánh mắt của tên này trong suốt không vẩn đυ.c, cho nên hắn hẳn là không hiểu tình yêu là gì. Văn Quý có chút mất mát, bất quá hắn cũng không nói ra. Từ Lang nếu như đối với mình vô tình, thì Văn Quý hắn sẽ không miễn cưỡng, tình yêu là chuyện không nói trước được, hắn muốn tìm một người có thể an an ổn ổn cùng hắn sống qua ngày, tình yêu theo thời gian có thể chậm rãi phai nhạt, nhưng những người cùng chung sống bình lặng với nhau thì không giống, bọn họ sẽ nghiêm túc làm việc, nghiêm túc chăm sóc gia đình nhỏ của mình, có trách nhiệm, có nghĩa vụ, đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Hắn không biết Từ Lang có nguyện ý hay không, mà bọn họ,
cũng chưa thể nói là thích hợp ở với nhau hay không.
Có một số việc
phải thuận theo tự nhiên, nhưng hắn, sẽ tranh thủ mọi cơ hội.
Từ đại tướng quân, chờ tiếp chiêu đi a!