Ăn xong bữa tối, Từ Lang lăng xăng không muốn đi, Văn Quý cũng mặc kệ, dù sao trong nhà hắn cũng không còn tiểu hồng quả mời khách nữa, muốn ngồi đó cũng được, dù sao hắn cũng lười tiếp.
Văn Quý ngồi một bên lên mạng tìm xem có thực vật gì mới lạ không, hắn muốn mua thêm một ít. Nếu không có món gì mới thì mua hạt về trồng cũng được. Trừ rau dại ra, Văn Quý cũng chưa ăn qua món gì khác, nên cũng không biết mùi vị ra sao.
Kéo tới kéo lui không ngừng, mua thêm không ít hạt giống, cải trắng, rau xanh, mấy loại rau ăn thay cơm được, còn có rau hẹ! Ngày mai chắc phải nhờ Từ Lang xới đất, hắn muốn đem trồng hết những hạt giống này ra sau nhà. Văn Quý liếc mắt nhìn Từ Lang đang gian nan ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế nhỏ xíu, thấy cái ghế lung lay giống như sắp gãy đến nơi, Văn Quý nén cười đến muốn bị nội thương.
Đồ vật trong nhà hắn không tính là tốt, vậy mà người trong thôn đến nhà hắn, chịu ngồi cái ghế này là đã rất kì cục rồi, lại còn tích cực thường xuyên đến nữa. Văn Quý cũng không muốn bỏ tiền mua cái mới, dù sao nhà hắn cũng không rộng rãi gì.
Mua được không ít hạt giống rồi, Văn Quý bắt đầu lơ đãng dạo một vòng, chuyển trang liên tục một hồi, đột nhiên hình một loại trái cây đỏ tươi đập vào mắt, Văn Quý vội dừng lại, kéo ngược lại tìm, giật mình nhìn chằm chằm vào màn hình, hình như đây chính là ớt đỏ ở Trái Đất!
Bấm vào xem thông tin, quả nhiên là ớt đỏ! Trên đó ghi: Hồng tiêu
(aka. Ớ t
đ ỏ), vị cay, có thể giúp chiến sĩ cấp một thiêu đốt tạp chất lưu lại trong cơ thể.
Văn Quý giống như nhìn thấy một đống tiền trước mặt. Bởi vì hắn từng bán tử quả nên dĩ nhiên hiểu rõ những loại thực vật quý hiếm này bán được ra bao nhiêu tiền, tử quả chỉ cần bán một viên nhỏ, giá đã có thể lên tới hai mươi khối. Bán thú nhân ban đầu ăn một viên chỉ có thể cảm giác được trái này ăn tốt cho cơ thể, nhưng muốn thực sự nhìn thấy công hiệu của nó thì phải ăn một lượng lớn mới được.
Một viên tử quả hai mươi khối, một chùm lên đến vài trăm, một cân bán ra đến vài ngàn. Một viên tử quả khôi phục một chút thể lực, lấy sức ăn của bán thú nhân mà nói, sau khi chiến đấu mệt mỏi xong, ngươi tính xem ăn bao nhiêu tử quả mới cảm thấy cơ thể phục hồi? Tính ra như vậy thì một bữa cơm của người bán tử quả có thể thịnh soạn ngang ngửa một bữa cơm của hai bán thú nhân rồi.
Ớt đỏ cũng tính giá theo trái nhỏ, một bán thú nhân trọng lượng hết bao nhiêu? Bán thú nhân trung bình đều cao hai thước, muốn ăn hồng tiêu đến khi thiêu đốt toàn bộ tạp chất thì ngươi tính đi, phải ăn hết bao nhiêu trái?
Văn Quý mới nghĩ thôi cũng đã thấy máu trong người nóng lên, hồng tiêu này quả nhiên có thể kiếm tiền được nha! Không có tử quả, tiểu hồng quả thì phần lớn đi vào bụng Từ Lang rồi, bây giờ may mắn còn có nguồn thu nhập mới này.
Ai nha nha, Văn Quý trong lòng vui sướиɠ, trên mặt cười tươi như nở hoa.
Từ Lang vẫn luôn không nhúc nhích nhìn Văn Quý, thấy người ta cười đến vui vẻ, ngón tay đột nhiên ngứa ngứa, rất muốn chạy đến xem. Nhưng mà vừa nghĩ đến thì lỗ tai Từ Lang đã nóng hừng hực, cả người ngồi trên ghế cứng ngắc, ngay cả thở cũng không dám, chỉ nhìn theo Văn Quý, ánh mắt nóng rực, mẹ hắn nói, nếu như hắn tìm được người bạn lữ mà hắn muốn theo đuổi, thì nhất định phải coi trọng người ta, không thể để cho người khác chiếm đoạt được.
Văn Quý hiện tại còn tâm tình nào chú ý tới Từ Lang a, bây giờ ngay cả thần thánh cũng không cản nổi quyết tâm kiếm tiền của Văn Quý, mặc dù có Từ Lang ở đây thì hắn không lo thiếu thịt ăn, nhưng mà nhu cầu dùng tiền của hắn khá cao, cho nên không có tiền, thì hắn làm sao cải thiện mức sống của hắn đây chứ!
Hắn muốn sửa chữa lại phòng ngủ một chút, không thôi mùa đông đến hắn nhất định sẽ bị đông cứng, còn có cái lều rách nát này nữa, hắn muốn xây hẳn một cái nhà bằng xi măng, mỗi lần có gió thổi qua, Văn Quý sợ hãi bản thân mình có ngày sẽ bị chôn dưới cái lều này, đó là chưa kể phía trên mái còn có cây xà ngang bị mục, có thể đè chết người được a.
Vì để sống sót, Văn Quý phải kiếm thật nhiều tiền. Việc ăn uống chưa giải quyết xong, nhà cửa còn chưa đâu vào đâu, hắn vẫn cần phải cố gắng.
Văn Quý trực tiếp nhấn vào, chuẩn bị tìm người bán để mua hạt giống, không ngờ bên dưới có một cái quy định: bởi vì sản lượng hồng tiêu rất ít, mà hạt giống lại không đủ, vì thế chỉ có á thú nhân thể chất cấp A mới được phép mua.
…
Văn Quý chỉ cảm thấy như gió phương Bắc tràn qua, bông tuyết đang bay a bay…
Mệt mỏi thở dài, hắn mặc dù có linh tuyền, nhưng không thể nói ra a! Còn có thể chất hắn cấp mấy Vắn Quý còn không biết, phải tra làm sao a, Văn Quý mua một cái máy kiểm tra thể chất cấp bậc. Lúc cầm cái máy trên tay Văn Quý chỉ cảm thấy 囧 囧, kiếm tra cấp bậc gì mà giống que thử thai thế này,… Phi, hắn cũng không phải thai phụ.
Dựa theo hướng dẫn, tay cầm máy kiểm tra, tập trung khí lực sau đó tập hợp khí hậu khác nhau ở từng khu vực lại, nhập chung với mộc khi trong cơ thể.
Nhưng mà, Văn Quý tập trung đến mặt đỏ bừng, cái máy cũng không có phản ứng! Cái máy này không phải bị hư rồi chứ! Đương nhiên hắn cũng không cảm nhận được cái gì mà khí hậu rồi mộc khí gì đó, quay lại nhìn kết quả, thì nhìn thấy một dòng chữ vô cùng lớn: Máy
không nhận được phản ứng, á thú nhân phế thể chất.
Như sét đánh giữa trời quang, khó trách nguyên chủ trước kia bị mọi người ghét bỏ như vậy, khó trách nguyên chủ kia sớm qua đời. Phế thể chất là gì? Là giống như nói cho một phàm nhân đang tu tiên, ngươi không có linh căn tu luyện, không thể thành công, hơn nữa, thể chất hư tổn, sống không quá năm năm.
Chẳng lẽ hắn cũng giống như vậy, không thể sống đến ba mươi tuổi? Văn Quý mặt trắng bệch, sẽ không đâu, mỗi ngày hắn đều uống linh tuyền điều dưỡng cơ thể, bình thường nấu thức ăn hắn cũng dùng linh tuyền mà nấu, tiểu hồng quả, tử quả, thứ gì hắn ăn đều có linh khí mười phần, làm sao có thể sống không quá ba mươi tuổi được!
Từ khi hắn uống linh tuyền đến nay, Văn Quý hoàn toàn không còn cảm thấy cơ thể suy nhược như trước, ngược lại sảng khoái rất nhiều. Không chỉ vậy, khí lực của hắn cũng lớn hơn, người cũng cao hơn, ban đầu hắn chỉ cao một thước sáu mươi mấy, bây giờ cao hơn đến mấy cm. Quần áo hắn mới mua không lâu đã cảm thấy ngắn lại, hắn còn đang tính mua thêm quần áo mới, lại thêm một khoản để chi.
Văn Quý chỉ nghĩ vậy nhưng làm sao không biết được mình chỉ còn sống được mười năm. Nhưng suy đi nghĩ lại thì nguyên chủ không có ở đây, người trong thân xác này là hắn vừa xuyên đến, lại còn có linh tuyền, hết thảy đều thay đổi, hậu quả của phế thể chất là gì sẽ không ứng lên hắn, cùng lắm thì không thể tụ khí hậu gì đó, cũng không thể dẫn mộc khí thôi, còn lại thì không khác gì so với người bình thường cả.
Suy nghĩ rất nhiều, Văn Quý cuối cùng mới yên tâm, dù sao hắn cũng sẽ không để bản thân đoản mệnh! Đời trước chết sớm, còn có thể sống lại, hắn không muốn đối diện với cái chết nữa, ít nhất cũng phải sống được hơn trăm năm…
Trong nháy mắt trong đầu Văn Quý suy nghĩ hàng trăm chuyện, thần sắc âm trầm nhìn màn hình.
Từ Lang ngồi ở một bên lo sợ bất an, muốn tiến lên hỏi Văn Quý làm sao vậy. Hắn nhìn thấy Văn Quý cầm máy kiểm tra thì muốn xem kết quả ra sao, nhưng Văn Quý không cho hắn xem, thì hắn cũng không nên đi qua, hắn không muốn bị Văn Quý chán ghét. Lúc sau thấy Văn Quý sắc mặt âm trầm bất định, xem ra kết quả hình như không tốt lắm.
Từ Lang lúc này thực hận chính mình ăn nói vụng về, nếu Nhị ca của hắn ở đây thì nhất định sẽ làm cho Văn Quý cười đến vui vẻ, chỉ có hắn thật là vô dụng, trừ việc đánh giặc ra, cái gì cũng không biết làm.
Văn Quý tâm tình mới chuyển biến tốt đẹp, lại nhìn thấy Từ Lang ngồi một bên ủ rũ, ngạc nhiên nhướn mày hỏi: “Từ tướng quân, anh làm sao vậy?”
Từ Lang ánh mắt đen nhánh sâu kín nhìn Văn Quý, cũng không nói lời nào. Văn Quý nhìn thấy vậy nổi lên ý muốn trêu
ghẹoTừ Lang một phen, nhe răng hắc hắc cười: “Từ tướng quân đêm nay muốn ở nhà tôi ngủ sao? Nhà tôi cũng chỉ có một cái giường a!”
Đột nhiên bị đùa giỡn, Từ Lang gương mặt đỏ bừng, chân tay luống cuống,
làm gì cũng thấy không tự nhiên, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt lưu manh của Văn Quý, Từ Lang rốt cuộc chống đỡ không nỗi, nhanh như chớp chạy về nhà.
Ra khỏi cửa còn nghe tiến g cười sảng khoái của Văn Quý vọng sau lưng.