Chương 40

Đường phố sau tám giờ sáng luôn là đông đúc như thế, từng chiếc xe cứ chầm chậm nối đuôi nhau trên phố thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng còi thúc giục làm người tâm trạng đang vui vẻ cũng trở nên khó chịu.

"Giao Viên tỷ, hôm nay là thứ Hai nên giờ này dễ kẹt xe, anh Cường nói trễ nhất tám giờ bốn mươi lăm chúng ta sẽ tới nơi." – Tiểu Cảnh ngồi phía trước ngoái đầu nhìn về phía Lý Giao Viên đang chú tâm vừa đọc vừa đánh dấu note vào kịch bản trên tay, nếu để ý sẽ thấy chữ

Lý Giao Viên mỉm cười dời ánh mắt từ kịch bản sang phía cửa sổ "Không sao, cứ từ từ an toàn vẫn trên hết. Phía bên đạo diễn Hoàng em đã gọi chưa?"

"Ok rồi chị, em đã sắp xếp với họ xong hết rồi" – Trợ lý Tiểu Cảnh tự tin đáp

Lý Giao Viên gật đầu rồi tiếp tục nghiên cứu kịch bản, dòng xe vẫn cứ hối hả vượt qua nhau cũng giống như con người vậy, cứ như thế vô tình lướt qua nhau trong biển người, nếu có duyên thì nắm lấy không thì bỏ lỡ, vạn vật trên thế gian chính là như vậy chung quy điều cần chữ duyên đưa đường dẫn lối. Cũng như , vừa đúng lúc lại đúng người, nàng yêu thích nó cũng đã từng chối từ nhưng cũng không thể buông được và cuối cùng phải tham gia buổi thử vai hôm nay.

Buổi thử vai diễn ra tại phòng làm việc riêng của đạo diễn Hoàng, vì là đạo diễn có tiếng tăm nhất cả nước và một trong top đạo diễn làm rạng danh nền nghệ thuật nước nhà nên khi phim của ông công bố buổi diễn thử vai đã nhận được rất nhiều ứng tuyển: từ viễn viên tuyến mười tám đến hoa đán, tiểu sinh lưu lượng và sao hạng A điều không thiếu. Khi Lý Giao Viên bước ra khỏi thang máy đã thấy một hang dài mọi người đứng chờ ở bên ngoài.

"Chào Giao Viên tỷ, em là Lý Lượng trợ lý của đạo diễn Hoàng, mời chị đi theo em" – Một cô gái tầm hai mươi lăm tuổi, thời trang áo thun quần jean đơn giản cùng với mái tóc buộc cao tạo cho người đối diện một cảm giác như tuổi thanh xuân của thời còn đi học, điều đó làm cho Lý Giao Viên và Tiểu Cảnh cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

"Chào em, phiền em dẫn đường" – Lý Giao Viên gật đầu mỉm cười và bước theo sau. Nàng biết rất nhiều ánh mắt đang dõi theo nàng, nhưng nàng không quan tâm quá nhiều vì nàng đã quen với việc sống chung với sự dòm ngó, lời khen hay sự chê bai – đã chọn con đường nghệ thuật thì không thể không sắt đá. Đạo diễn Hoàng đã đưa kịch bản đến với nàng, Kiều tỷ đã dọn đường thì không nề hà gì mà nàng lại không nắm bắt cơ hội. Nàng muốn một lần nữa thật sự đứng trên đôi chân của mình, sống với nghệ thuật với đam mê và nàng muốn người khác nhìn nàng bằng thực lực. Chưa kể nàng muốn thật sự trở nên mạnh mẽ hơn, đủ ý chí hơn để bên cạnh người ấy, không khiến người ấy phải lo lắng hay phiền hà hoặc ít nhất khi người ấy cần nàng có thể dang đủ đôi cánh bao bọc người ấy lại, cho người ấy nơi bình yên an toàn.

"Này đó không phải là Lý Giao Viên sao? Sao cô ta được đặc cách thế?"

"Cô không biết sao? Có nguồn tin là chị ta đóng vai nữ chính số một đó"

"Thật á? Đúng là nữ thần"

"Thật chứ? Khi nào mới có thể được như chị ấy nhỉ? Trở thành nhất tỷ được người người ngước nhìn"

"Gì chứ? Toàn giả thanh cao, chưa chắc gì đã được diễn"

"Người ta không được diễn nhưng ít nhất vẫn hơn cô, được người đưa kẻ đón chứ không phải ở đây đứng xếp hàng chờ đợi vai thứ n nào đó"

- ------------

"Chào đạo diễn Hoàng, xin lỗi vì đã đến trễ" – Lý Giao Viên vừa bước vào phòng họp nhỏ liền mỉm cười khẽ cúi người xin lỗi vị đạo diễn.

Đạo diễn Hoàng ngồi ở vị trí trung tâm của bàn làm việc được đặt giữa phòng họp đẩy ngọng kính, phía sau là ánh mắt của người đàn ông từng trãi gần một đời người sắc bén nhìn về phía nàng rồi gật đầu, giọng trầm trầm "Không sao, trợ lý của cô đã thông báo với lại cũng vừa đúng lúc không tính là đến trễ."

Lý Giao Viên mỉm cười, hôm nay nàng diện một set đồ mang hơi hướng những thập niên hai mươi của Christian Dior là váy xòe dài xếp ly và áo vest vải tweed chích eo nên tôn lên vóc dáng thon gọn của nàng cũng như thể hiện được phần nào hình ảnh nhân vật mà nàng muốn diễn – Trần Nguyệt.

Phía bên cạnh đạo diễn Hoàng là nhà biên kịch nổi tiếng chuyên tạo những cú twist khiến người xem luôn không đoán được Minh Hạ vui vẻ mỉm cười đứng lên chào hỏi "Ây da, nhất tỷ của tôi cuối cùng cũng tới. Lâu rồi không gặp vẫn xinh đẹp như ngày nào"

"Vâng, Minh tỷ. Đã lâu không gặp chị vẫn thế, vẫn vui vẻ nha. Hy vọng hôm nay mọi thứ suôn sẻ để em còn được hợp tác với chị nữa" – Lý Giao Viên cũng không câu nệ, vì nàng cùng biên kịch đã từng hợp tác hai ba bộ phim cùng nhau nên cũng xem như là người quen. Đối với các lưu lượng hiện nay, vì vai diễn có thể không xem trọng kịch bản gốc từ biên kịch, họ có thể đem người của mình đi chỉnh sửa chỉ để có nhiều đất diễn mà không quan tâm đến nội dung, cấu trúc của tác phẩm và đặc biệt là không tôn trọng biên kịch, đạo diễn cũng như là bạn diễn. Nhưng riêng Minh Hạ, dù có là lưu lượng hay sao hạng A nổi thế nào cũng không dám làm, ngoài nổi tiếng vì là biên kịch vàng, Minh Hạ còn nổi danh với sự cương quyết, không phục có thể không đóng nhưng đừng làm hỏng tác phẩm của bà nên dù một năm chỉ có một bộ phim hoặc thậm chí hai đến ba năm mới cho ra kịch bản thì Minh Hạ vẫn nhẹ nhàng từ tốn.

"Được nha" – Nói rồi Minh Hạ nhìn một lượt nàng từ trên xuống dưới "Đúng là Trần Nguyệt"

Đạo diễn Hoàng ngồi bên cạnh nhìn hai người chào hỏi cũng không nói một lời, chỉ một bên chăm chú nhìn lại kịch bản nhưng thỉnh thoảng ánh mắt ông lại liếc nhìn về phía Lý Giao Viên, nghe đến câu nhận xét của Minh Hạ trong lòng ông không khỏi đánh giá thêm. lần này khi vừa ra kịch bản sơ bộ, người ông nhắm đến không phải Lý Giao Viên nhưng vì có bạn già Minh Hạ cũng như Nhan Kiều thổi gió bên tai nên ông cũng chú ý nhiều hơn về nàng dù gần đây nàng có vụ lùm xùm kiện tụng ly hôn. Ông cũng có xem qua một vài tác phẩm kinh điển của Lý Giao Viên tuy nhiên ông vẫn chưa nhìn ra được cái cảm giác mà ông cần. Tuy nhiên, hôm nay cái nhìn đầu tiên đã khiến ông thấy thích nàng diễn viên này rồi và ông cảm nhận được có lẽ Trần Nguyệt chính là nhìn như thế chỉ là ông muốn nhiều hơn thế này nữa, cái ông muốn là cái hồn của Trần Nguyệt được thể hiện một cách hiện hữu nhất.

Minh Hạ nhìn thấy đạo diễn Hoàng không lên tiếng liền chủ động " Bắt đầu thôi, đến giờ rồi." – Nói đoạn bà quay sang nhìn danh sách thử vai liền nhíu mi hỏi trợ lý "Phùng Tranh chưa tới?"

"Vâng, bên phía Phùng tiểu thư báo rằng do có lịch đột xuất nên không thể tham gia" – Trợ lý hơi run một chút vì ai cũng điều biết rằng đạo diễn Hoàng và Minh biên kịch luôn là những người ghét giờ dây thun mà vô tình lại là diễn viên ứng tuyển thử vai chính.

Đạo diễn Hoàng nghe thế cũng không nói gì nhưng trên gương mặt có chút không vui hiện lên "Nếu cô ta không đến thì không cần phải chừa chỗ"



Trợ lý nghe nói thế cũng không thể không nói nhỏ vào tai đạo diễn Hoàng "Đạo diễn Hoàng thông cảm, Phùng tiểu thư rất xem trọng buổi thử vai hôm nay nhưng do cô ấy thật sự có việc đột xuất nên không thể đến với lại... Phùng tiểu thư là phía bên Phùng gia nhờ vả"

Đạo diễn Hoàng nghe thế liền đập mạnh quyển kịch bản lên bàn, ánh mắt hiện lên rõ sự tức giận bên trong "Thì sao? Có tiền thì muốn làm gì làm sao? Bộ các người chưa từng biết nguyên tắc của tôi?Xem nó như bỏ đi sao?"

Minh Hạ thấy thế liền gằn giọng nói với đạo diễn Hoàng "Thôi bỏ đi, đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng buổi thử vai. Mọi người còn chờ bên ngoài rất nhiều" – Nói rồi bà phất tay cho trợ lý đi chuẩn bị.

Lý Giao Viên nhìn thấy mọi việc đang diễn ra nhưng cũng không thể hiện một chút gì ra bên ngoài, gần ấy thời gian đủ để nàng nhìn thấy thế giới ngầm của ngành công nghiệp sản xuất phim như thế nào nên đây cũng không hiếm lạ gì, chuyện nàng suy nghĩ lúc này chính là làm thế nào để nắm bắt được nhân vật một cách trọn vẹn nhất.

Sau khi nhân viên vào vị trí, sân khấu được lên đèn mọi ngươi điều nâng cao tinh thần làm việc lên một trăm phần trăm. Hoàng Bân nhìn mọi thứ đã sẵn sàng liền nói với Lý Giao Viên "Hôm nay, phân cảnh chúng ta thử sẽ không có trong kịch bản"

"Được, mời đạo diễn ra đề." – Lý Giao Viên cũng không quá ngạc nhiên mà mỉm cười đón nhận ánh mắt của Hoàng Bân và nhận được cái tán thưởng âm thầm từ ông.

"Cô là Trần Nguyệt, lúc cô nhận ra mình thương Trình Thanh thì nghe tin người yêu của mình ở ngoài thành đang cứu chữa cho quân nhân trong màn bom lửa đạn. Tôi muốn cô diễn lại phân cảnh cô tìm Trình Thanh trong biển lửa" – Hoàng Bân gõ tay vào kịch bản mà đơn giản nói.

Lý Giao Viên khẽ gật đầu rồi nhẹ nhàng bước lên sân khấu, nàng nhìn xung quanh rồi sau đó nhắm mắt lại. Khoảng hai ba phút nàng lại mở mắt, sâu thẳm trong đó không còn là Lý Giao Viên, không còn là nhất tỷ mà nàng là Trần Nguyệt.

Tiếng súng vang vọng khắp bên tai nàng, phía trước kẻ chạy về thành, người mặc quân trang nhanh chân tiếp viện...mọi thứ như rối loạn lên trước mặt nàng. Trần Nguyệt điên cuồng chạy ra phía cổng thành đầy khói lửa, nàng thấy ai mặc quân phục điều hỏi rằng "Có nhìn thấy bác sĩ Trình không?" – Nhưng câu trả lời điều là cái lắc đầu, hay ngoảnh mặt bỏ chạy, nàng điên cuồng tìm cách tránh né làn đạn nhưng không hề bỏ cuộc mà kéo ra những thi thể nằm chồng lên nhau chỉ để được nhìn thấy Trình Thanh. Trong nàng lúc này chỉ muốn nhìn thấy cô ấy – người con gái có nụ cười tỏa nắng, giọt lệ cùng sự bất lực khi không cứu được người hay đến cái nhíu mày khi gặp chuyện không vui của người ấy như từng bước từng bước đánh gục đi cái ý chí sau cùng của nàng. Nàng chỉ vừa mới chấp nhận bản thân mình có tình cảm với một ngươi con gái giữa xã hội đầy định kiến và nàng không muốn mình phải đánh rơi cơ hội để sống thật với bản thân mình. Nàng muốn Trình Thanh biết rằng nàng cần Trình Thanh, đời này nàng không thể không có Trình Thanh.

Khi đạo diễn Hoàng chuẩn bị kêu cut thì Lý Giao Viên bỗng nhiên khụy xuống, ôm lấy vị trí trái tim của mình, ánh mắt nhìn vào khoảng không phía trước, đôi môi run rẩy lẩm bẩm "Trình Thanh, nếu em có chuyện gì tôi nhất định, nhất định sẽ hủy đi cánh đồng hoa hải đường của em" sau đó khóe miệng nàng mỉm nhẹ một cách đầy mãn nguyện.

"Cut" – Đạo diễn Hoàng hô tiếng dừng lại, Lý Giao Viên vẫn khụy gối bên khu vực thử diễn, không khí như lắng động đi, mọi người có chút không hiểu ý nghĩa của đoạn cuối mà Lý Giao Viên truyền tải nhưng Hoàng Bân có thể nhìn ra được cái ông cần, đó là ánh mắt nhìn thấy ánh sáng trong sự tuyệt vọng nhưng ở đâu đó ông vẫn chưa cảm hết được nhưng xét về mặt tổng thể Lý Giao Viên là ứng viên tốt nhất hiện nay cho vai Trần Nguyệt từ kỹ thuật diễn đến độ cảm vai.

"Tốt nha, nhưng trước mắt em về đợi tin" – Minh Hạ rất hài lòng gật đầu nhưng vẫn theo quy tắc mà nói với Lý Giao Viên vì vẫn còn nhiều diễn viên bên ngoài đang đợi, không thể vì một người có già vị mà đoạn đi cơ hội của người khác. Đó là lý do vì sao mọi ngươi điều luôn ủng hộ tác phẩm của bà và ông bạn kế bên.

Lý Giao Viên khẽ cúi người, vẫn nụ cười chuyên nghiệp "Vâng, cám ơn mọi người đã cho em cơ hội. Hy vọng sẽ nhận được tin từ ekip"

Sau khi chào mọi người, Lý Giao Viên được Tiểu Cảnh hỗ trợ ra xe "Chị, giờ mình về công ty hay đi đâu?"

"Đô..đô"- Tiếng chuông điện thoại cắt ngang cuộc trò chuyện "Kiều tỷ là em"

"Thế nào rồi?Nghe nói đạo diễn Hoàng rất thích em" – Nhan Kiều ngồi bên bàn làm việc nhấm nháp tách cà phê, ánh mắt nhìn vào đồ thị chứng khoáng đang chạy trên màn hình lớn.

Lý Giao Viên ra hiệu cho Tiểu Cảnh là về nhà, sau đó dựa vào ghế nhẹ nhàng trả lời "Cảm giác mọi thứ rất tốt nhưng còn phải chờ điện thoại"

"Em nha..." – Nhan Kiều nàng thừa biết tính cách của Lý Giao Viên, một khi kịch bản mà được Nhất tỷ Hoa Tinh nắm trên tay thì không có chuyện chạy sang tay kẻ khác, đó chính là giá trị của nàng ở giới showbiz này.

Lý Giao Viên chỉ mỉm cười "Nếu được nhận phim, em muốn chia bảy ba, em bảy chị ba được không? Vì bây giờ em là mẹ độc thân cần nuôi con"

"Được, em muốn gì cũng được, em muốn hết cũng được" – Nhan Kiều bật cười thoải mái, lần đầu thấy Giao Viên deal cát xê với nàng.

"Này, sao hôm nay chị tốt thế?"

"Chị có sao? Đúng là hôm nay chị có chuyện rất vui. Nhưng tình cảm của chúng ta có thể quy bằng tiền bạc sao? Em nghĩ chị là hạng ngươi gì ah?"

"Chị là gian thương, lợi ích luôn đặt đầu nha"

Tiểu Cảnh và Tiểu Cường ngồi phía trước không khỏi rùng nhe, vô thức nhìn nhau: "Đúng là chỉ có Giao Viên tỷ mới dám nói với Boss tổng như thế, nếu có người khác chắc là bị đi lãnh cơm hợp sớm rồi"

"Hhaaa, không nói với em nữa. Em về nghĩ ngơi, chuyện còn lại Tiểu Cảnh sẽ sắp xếp cho em"



"Okie chị" – Lý Giao Viên cúp máy xong nhìn về dòng người bên ngoài, hôm nay hẳn không quá tệ đối với nàng, thế còn người ấy – Hôm nay, em thế nào?

------------------------------

"Phác Minh, ông nói xem lần này phải giải quyết thế nào đây?" – Một cổ đông lớn lên tiếng

Phác Minh lườm Phác Hy bên cạnh, giọng điệu nhẹ nhàng giải thích với cổ đông "Mọi người bình tĩnh, cổ phiếu chỉ là đang rớt giá một chút, thị trường chứng khoáng lên xuống bất thường chẳng lẽ mọi ngươi không biết sao? Vài ngày nữa dự án mới thi hành, giá trị sẽ lại tăng thôi"

Một người đàn ông trung niên đẩy gọng kính, có vẻ mặt khó chịu "Chỉ rớt một chút sao? Ông có đọc kỹ bản báo cáo tài chính hay không hay già rồi mà hồ đồ vậy? Bây giờ giá chỉ còn hai trăm đô cho một cổ phiếu, giá giảm gần một phần trăm so tuần rồi và năm phần trăm so với quý trước, giá trị thị trường của Phác thị cũng đang chao đảo. Một màu đỏ trên đồ thị không biết cha con người có biết hay không?"

Phác Hy bên cạnh có chút nóng nảy "Trần cổ đông, nói chuyện khách khí một chút, ông không nghe là sắp tới vài dự án sẽ được triển khai và giá trị cổ phiếu sẽ được tăng lại"

Trần cổ đông không trả lời chỉ hừ một tiếng, bên cạnh là một người khác lên tiếng "Phác Hy à, không phải là mấy ông lão chúng tôi ép buộc gì chủ tịch và cậu, nhưng cậu xem xem mọi người từ ngày đầu bỏ ra rất nhiều vốn luyến cho Phác thị, chúng tôi là dân đầu tư nên cái chúng tôi muốn là lợi nhuận nhưng mà cậu xem xem, từ đầu năm ngoái Phác thị vướng phải hàng loạt các vụ kiện rồi thêm tin thị phi của cậu mà người đứng đầu lại không cho chúng tôi một lơi giải thích rõ ràng hay là bản kế hoạch chi tiết mà chỉ bảo sẽ và sẽ tăng trưởng. Tăng trưởng bao nhiêu? Dự án thành công dự kiến thế nào? Tỷ lệ lợi nhuận và thời gian bao lâu? Chuyện của gia đình các người chúng tôi không quản nhưng chuyện công ty chúng tôi nên quản không phải sao? Những dự án mà cậu nói, vậy nói xem bao lâu chúng tôi sẽ nhận lại được đúng phần trăm tỷ lệ tương đương hay giữa đường lại có tin tức đánh gãy?"

"Đúng đấy, cùng là ngươi trẻ tuổi như nhau nhưng tại sao cách làm lại khác nhau như vậy nhỉ? Phác Minh, ông nên xem lại cách dạy bảo con trai ông, nếu cứ vậy chúng tôi sẽ phản đối nếu Phác Hy thay ông lên vị trí chủ tịch" – Một vị cổ đông đầu hói dựa ghế nhìn Phác Hy ánh mắt khıêυ khí©h.

Phác Hy nắm chặt bút máy trong tay, gằn giọng "Ý ông là sao?"

"Ý của tôi là, Mã Đại cũng là ngươi trẻ tuổi nhưng mới sáu bảy năm người ta đã đưa Kim Bản trở thành top công ty tăng trưởng nhanh nhất thành phố H, giá trị thị trường chỉ cần vài năm nữa là có thể nhấn chìm Phác thị đang thoi thóp là chúng ta đây. Cậu nói xem tôi có nên báo động hay không?"

Phác Hy khó chịu đứng thẳng lên chỉ vào mặt người đàn ông đầu hói mà lớn tiếng "Có giỏi ông đi theo Kim Bản đi, đừng có ở đây mà lên giọng ỷ là lão thành với chút góp sức nhỏ mà tỏ thái độ sao"

"Giỏi, cậu giỏi" – Cổ đông đầu hói khinh thường nhìn Phác Hy, rồi lại nhìn khắp phòng họp "Đấy, mọi ngươi thấy không? Mọi người sẽ chấp nhận giao tương lai, tiền bạc của chúng ta cho một người không biết kiềm chế, không biết kính trên nhường dưới thế này sao? Dù sao chúng ta cũng là lão thần của Phác thị, cũng từng sinh tử với Phác Minh nhưng bây giờ nhận được gì? Hừ"

Phác Minh không nghĩ Phác Hy ở giữa hội nghị mà có hành động kích như thế, xem ra ông cả đời anh minh lại sinh ra đứa con nghịch tử, giang sơn của ông trầy da tróc vảy mới có được nay gần như bị hủy trong tay Phác Hy. Ông nhìn mọi người trong phòng họp lớn, ai cũng ngao ngán lắc đầu, ông cũng không thể kiềm được tức giận dâng lên trong lòng mà đứng lên tát cho Phác Hy một cái mắng "Ngu ngốc, mày không biết mày đang ăn cơm, uống nước và sống trên tiền của ai sao? Mày nghĩ mày ngồi được vào vị trí Phó Tổng là chỉ nhờ vào cha mày và sức lực của mày?"

Phác Hy ôm má, ánh mắt oán hận, hắn không nghĩ cha sẽ đánh hắn trước mặt mọi người ở đây. Hắn từ nhỏ sinh ra dù không phải là con cưng con trời nhưng nhắc đến tên hắn không ai không rõ hắn là phú nhị đại, được người người kính trọng nên lần này bị đánh trước mặt mọi người hắn không can tâm "Cha dám vì bọn họ mà đánh con?"

"Hừ..." – Phác Minh không có trả lời Phác Hy liền hướng cả phòng cúi đầu "Tôi thay mặt Phác Hy xin lỗi mọi người, chuyện lần này là lỗi của cha con chúng tôi, dạy con không tốt là lỗi của tôi. Phác Hy nó còn trẻ người non dạ nên cần các vị đây hỗ trợ nhiều hơn. Chuyện lần này, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp mọi người lấy lại lợi nhuận tốt nhất trong quý này. Báo cáo và kế hoạch sẽ gửi cho các vị sớm nhất trong tuần này."

"Ba.." – Phác Hy nhìn Phác Minh cúi đầu trước đám lão già, ánh mắt có chút đỏ nhưng trong đó mang nhiều ý phẫn hận hơn là cảm kích, trong lòng hắn nghĩ rằng sẽ có một ngày khi hắn ngồi lên chiếc ghế chủ tịch này thì hắn sẽ đá gọn bọn già luôn cho mình là công thần này ra khỏi công ty.

"Phác Minh à, không phải tôi không tin ông nhưng với thái độ của con trai ông tôi nghĩ... chúng tôi nên tìm người khác thay vị trí này sẽ tốt hơn" – Thiệu Châu nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, thật ra lúc đầu ông muốn xem xem Phác Hy sẽ đưa ra kế hoạch như thế nào nhưng cái ông nhận được là sự nóng nảy thiếu kiềm chế và ông nghĩ rằng...

Phác Minh khẽ nhíu mi nhìn Thiệu Châu, ông không nghĩ rằng sẽ có ngày Thiệu Châu nói như thế nên suy nghĩ đầu tiên mà ông nghĩ đến chính là Thiệu Châu muốn thay ông nắm quyền Phác thị vì ngoài cha con ông thì không ai có đủ tỷ lệ phần trăm cổ phần để đấu với ông. Phác thị là giang sơn của Phác gia, chỉ có ông nuốt kẻ khác chứ không thể để nó thay tên đổi chủ, tuyệt đối không.

"Thế Thiệu tổng muốn đổi là ai đây? Là ông thay tôi, con trai ông thay con trai tôi" – Phác Minh lộ nụ cười cáo già vốn có.

Câu nói của Phác Minh làm Thiệu Châu trầm ngâm nhìn ông một lúc lâu, xem ra ông đã nhận ra được vị trí của mình trong lòng Phác Minh lúc này, cho dù là cùng trải qua những năm tháng chiến đấu hăng hái của tuổi trẻ, cùng thức khuya, cùng nhịn đói, cùng bị xỉ vả chỉ để lấy được hợp đồng rồi cùng tạo ra giang sơn và rồi chỉ vì đồng tiền, quyền lực mà lãng quên đi những tháng ngày gian nan hoạn nạn cùng nhau, chỉ cần một ai đυ.ng đến quyền lợi của mình thì cũng sẽ sẵn sàng bung đôi cánh để nghiền nát đối phương.

"Tôi không cần phải ngồi vào vị trí đó, trước đây đã vậy sau này cũng thế nên không cần phải đánh chủ ý sang tôi đâu Phác Minh." – Thiệu Châu mỉm cười lắc đầu, giọng không còn cảm tình mà nói.

"Vậy ông và các vị nói xem ở đây ai có thể thay tôi" – Phác Hy nhếch môi mỉm cười, hắn không tin ở đây có ai dám hó hé lên tiếng muốn ngồi lên vị trí này, nói đoạn hắn đi vòng hai chiếc ghế rộng của Chủ tịch và Phó Tổng đặt giữa phòng hội nghị, ánh mắt châm chọc sắc bén nhìn bao quát.

Cả phòng họp như chìm vào sự yên lặng chết chóc, mọi người điều nhìn nhau ai cũng không lên tiếng. Hai cha con Phác Minh trong ánh mắt vẫn mang sự tự tin, tham lam, du͙© vọиɠ. Chiếc ghế này để xem ai có can đảm muốn giành nó với hai cha con ông, nếu muốn chết sớm ông không ngại tiễn một đoạn đường.

- ------------------------------------------------------------------------------------

Chào ngày mới nha mọi người...!!!