Ở phía trước Hoắc Đào Đào là một đứa nhỏ mập mạp, cậu bé nhìn xuống đĩa thức ăn của cô.
“Cô giáo nói ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, không thể lãng phí.”
Hoắc Đào Đào vừa gắp thêm hai cuộn trứng hình con thỏ nhỏ, vừa đáp: “Mình có thể ăn hết.”
Bé trai mập khinh thường “Hừ” một tiếng: “Nói cho cậu biết, lần này mình nhất định sẽ đạt hạng nhất.”
Khi bé trai mập mạp nói chuyện, phần thịt mũm mĩm trên má rung lên theo.
“Nước mũi của cậu sắp chảy xuống rồi.” Hoắc Đào Đào không để ý đến lời uy hϊếp của cậu, nhưng nhìn thấy nước mũi sắp rũ xuống môi trên cậu, không nhịn được nhắc nhở một chút.
Bé trai mập mạp nghe vậy chợt “hít” một chút mũi, sau đó liền lấy tay lau nước mũi, ngay sau đó dùng tay này lấy chiếc muỗng gỗ ở đĩa sườn xào chua ngọt.
Hoắc Đào Đào nhìn cái muỗng bị cậu ta cầm qua, sau đó nhịn đau yên lặng bỏ qua món sườn xào chua ngọt.
Cô bé là một đứa trẻ thích sạch sẽ.
Hoắc Đào Đào dứt khoát vòng qua người bé trai mập mạp, đi tới trước mặt cậu ta, tránh để các muỗng phía sau đều bị cậu ta đυ.ng qua.
Cha mẹ ở phía sau nhìn con mình lấy loạn xạ mà tức giận, còn lớn tiếng nhắc nhở. Tiếu Khải mặc dù cũng không quan tâm đến chút tiền miễn phí đó, nhưng bây giờ anh không thể giải thích được cảm nhận thấy bầu không khí tranh đua của trò chơi, anh đứng lên và hét : “Đào Đào, đi lấy hải sản đi, cua lớn và tôm hùm đều rất tuyệt vời. “
Ngay cả Thương Vấn Tinh, người không tham gia, cũng bắt đầu cảm thấy khẩn trương, kiễng chân nhìn xung quanh không ngừng.
Tiếu Khải sợ Hoắc Đào Đào sẽ không chọn rồi tới lúc hết giờ chỉ mang về một ít bánh bao, cơm nắm các loại, ăn buffet như vậy thật không có linh hồn.
Sau một khoảng thời gian, Hoắc Đào Đào là đứa trẻ đầu tiên quay lại.
Tiếu Khải liếc nhìn cô bé một cái, ánh mắt của anh rất tán thưởng.
Dưới ánh mắt của một đám người lớn, Hoắc Đào Đào dùng hai tay cầm chắc một đĩa thức ăn lớn, đĩa thức ăn đặt ở trước ngực cô, đồ ăn trên đĩa đầy đến mức gần như che mất nửa khuôn mặt.
Cô bé bước đi rất cẩn thận, rất sợ mình không thể giữ được.
Tiếu Khải đã rút lại những gì anh vừa nói ban nãy sợ ăn không đủ.
“Em thật lợi hại!” Tiếu Khải vỗ tay tán thưởng liên tục.
“Hừ, em còn chưa lấy xong.” Hoắc Đào Đào đặt đĩa thức ăn xuống, sau đó hào hứng quay trở lại.
Một bà mẹ trung niên đứng bên cạnh Tiếu Khải, đầu tiên bà khách khí khen ngợi cô một chút: “Đứa bé nhà cậu tốc độ thật nhanh.”
“Nhưng là,“ bà ấy thay đổi cuộc trò chuyện, “Nhưng cậu cũng nên bảo cô bé lấy bớt đi một chút, đứa trẻ nhà cậu nhìn là thấy nhỏ tuổi nhất, cũng không được ăn nhiều. Cậu là đàn ông, bình thường cũng không chăm con nhiều, không hiểu được đâu, nghe tôi không sai đâu.”
Lúc này, con gái của người phụ nữ trung niên cũng quay lại, bà ta nhìn một lượt rồi nói: “Sao con lại lấy ít như vậy, quay lại lấy thêm đi, không phải bảo con lấy thêm bít tết và hải sản sao?”
Tiếu Khải cười nhưng bên trong không cười: “Con của bà cũng không quá lớn, sao bà không để cho cô bé lấy ít đi?”
Người phụ nữ trung niên cười mỉa mai hai cái, im lặng không nói.
Mười lăm phút trôi qua, cả năm đứa trẻ đều quay trở lại, một lượng thức ăn đáng kể được đặt trước mặt từng nhóm gia đình, đặc biệt là Hoắc Đào Đào, bên nổi bật nhất, lấp đầy cả một bàn.
Tiếu Khải âm thầm chặt lưỡi không nói nên lời, Thương Vấn Tinh lặng lẽ vỗ vai anh, âm thầm nói: “Anh Tiểu Khải, bảo trọng.” Nói xong, cậu chạy đến một bên chuẩn bị vừa ăn vừa xem bọn họ tranh giải.