Chương 56: Chú cháu ủ mưu...

Ba ngày nghỉ sau khi thi của Nam cũng đã hết, ông Tuấn cũng đã khỏe dần theo từng ngày nên Nam chỉ vào thăm bố những lúc rảnh hoặc được nghỉ buổi chiều. Mọi chuyện trong bệnh viện đã có bố mẹ chú Đại lo liệu. Có hôm Nam mở cửa phòng bệnh bước vào thấy có cả mụ Hường cũng ở đó nó tỏ vẻ không vui, đúng hơn là chẳng ai thấy vui nhưng để cho yên cửa yên nhà nên ai cũng cố gắng tỏ ra vui vẻ. Khi đó Nam cũng chỉ vào ngồi qua loa một lúc rồi viện lý do bận học ra về.

Tưởng những sau mọi chuyện mụ Hường sẽ bị một hậu quả gì đó nặng nề hơn, nhưng ngoài cái tát hộc máu mũi của chú Đại ra thì mụ vẫn bình an vô sự. À không, ngồi trong phòng Nam cũng nghe đâu số tiền 4 tỉ cho vay đó ông Tuấn chỉ có thể lấy lại cho mụ được 500tr dựa vào các chứng từ, giấy đất với giấy sang tên một mảnh đất của mẹ gã vay nợ ở dưới quê. Nói trắng ra là sau khi ông Tuấn tỉnh dậy có đưa cho mụ Hường những giấy tờ đó để mụ phần nào nguôi ngoai sau vụ bùng tiền. Ông Tuấn có nói:

- - Lúc trước bảo chỉ cho nó vay tầm 1 tỉ, cùng lắm là 2 tỉ thôi vì mình có giấy tờ đất làm tin. Cùng với tiền lãi hàng tháng thì dù xảy ra trường hợp xấu nhất mình vẫn thu hồi được vốn. Cho nó vay đến 4 tỉ, lại còn rút hết những chỗ khác về đập vào đó giờ nó trốn biết tìm sao được.

Tham thì thâm, thấy lãi nhiều tưởng bở cuối cùng nhận quả đắng, nhưng ít ra ông Tuấn còn giữ lại cho mụ một khoản. Cầm giấy tờ trong tay mụ Hường lập tức gọi điện thông báo cho mẹ gã vay nợ bằng một giọng khá gay gắt:

- - Bà có phải mẹ của thằng Vinh không…? Tôi có chuyện này muốn nói với bà, giờ bà đang ở đâu tôi muốn đến nói chuyện trực tiếp…

Vì không mở loa ngoài nên mọi người không biết bên trong điện thoại mẹ gã kia nói gì, chỉ biết lúc sau mụ Hường nói với ông Tuấn:

- - Anh bảo 3 thằng lát lấy xe chở em đi nhé...Không nhanh có khi mảnh đất đấy nó cũng gán cho bao nhiêu người rồi.

Mẹ chú Đại thấy vậy thì hơi sợ sợ, bà nói:

- - Đi đòi nợ mà sao phải dắt theo đông người vậy con...Dù sao nó cũng trốn rồi, mẹ nó có biết gì đâu, dọa dẫm người ta thế thì chết…

Mụ Hường đáp:

- - Không biết được đâu mẹ ạ, có khi nó lừa tiền rồi tuồn cho mẹ nó đấy. Không đưa người đi thì ai nó sợ…

Chú Đại thấy vậy tham gia với mẹ:

- - Mẹ kệ đi, không phải việc của mình…

Nam cũng chẳng muốn nghe những gì liên quan đến mụ Hường, đứng dậy Nam xin phép ra về. Chú Đại hỏi Nam:

- - Còn bao lâu nữa thì được nghỉ tết hả Nam..? Mà được nghỉ bao nhiêu hôm..?

Nam đáp:

- - Cháu còn tầm 10 ngày nữa là nghỉ rồi, cũng chưa biết được nghỉ bao nhiêu hôm nhưng nghe bảo nghỉ một tuần chú ạ.

Hai chú cháu đi với nhau ra khỏi phòng, chú Đại hỏi:

- - Thế việc chú nhờ làm xong chưa..?

Nam ngơ ngác:

- - Việc gì chú nhỉ..?

Chú Đại đấm vào lưng nó trách:

- - Lại giả vờ quên, việc mà mấy hôn trước ăn cơm ngoài nhà chú bảo ấy..?

Nam nhìn chú Đại rồi ồ lên:

- - À, là việc lấy số cô giáo chủ nhiệm của cháu phải không…? Cháu chưa làm được, giờ đi học tự nhiên hỏi số cô giáo nó cứ làm sao ấy. Với lại hỏi xong cô ấy lại hỏi xin làm gì thì sao..?

Chú Đại chép miệng:

- - Thằng ngố này, cứ giả vờ bảo em xin số để có việc đột xuất còn gọi điện xin phép. Xong rồi viết ra giấy…?

Nam đáp:

- - Nhưng chẳng phải cô giáo cháu biết chú có số rồi sao..? Hơn nữa học sinh gọi điện xin phép ai người ta cho…

Chú Đại tiếp:

- - Không thì cháu bảo mấy đứa bạn gái hôm đến đây xin cho, bọn nó kiểu gì cũng biết số cô giáo. Nhất là con lớp trưởng….

Nam lắc đầu:

- - Không, cháu chẳng nói chuyện với chúng nó bao giờ, xin xỏ ngại lắm...Biết đâu lại hiểu lầm.

Chú Đại bực:

- - Thế là mày không giúp chú phải không..? Có mỗi việc xin số mà cũng không xong..? Thanh niên hoi..?

Nam hơi tự ái đáp:

- - Dạ vâng, cháu hoi thì chú đi đến trường mà xin….Cháu còn chưa khoe với ông bà là may cho chú rồi.

Chú Đại cứng họng luôn, mà đúng thật, từ cái ngày gặp cô giáo Thúy, chú Đại thay đổi khá nhiều mỗi khi nói chuyện về cô giáo. Yêu vào cái con người nó khác hẳn, bỏ qua mọi chuyện chú Đại giờ sẵn sàng xuống nước thỏa hiệp với thằng cháu ranh ma:

- - ́y chết, chú nhầm….Bây giờ thế này nhá...Cháu có giúp chú không..?

Nam nhìn chú Đại ấp úng vì chú Đại thật sự nghiêm túc trong chuyện này:

- - Dạ...thì có...Nhưng để cháu xem đã…

Chú Đai khoác vai nó đi ra cổng nói sát vào tai:

- - Mày chịu giúp thì chú có cách này, chắc chắn cháu không phải xin số mà cô giáo sẽ tự cho...Có làm không..?

Nam thấy hơi nghi nghi, làm gì có cái cách nào mà ngon ăn thế được. Nhưng nhìn ánh mắt khẩn thiết của ông chú đáng thương hơn 30 tuổi mới biết mùi yêu Nam cũng khẽ gật đầu. Chú Đại thì thầm vào tai nó cái gì thì không biết, chỉ biết nó hẩy tay chú Đại ra mặt hoảng hốt:

- - Không được, làm thế không được đâu...Cuối năm sắp nghỉ tết rồi mà chú còn bảo làm thế là toi đấy…

Chú Đại nịnh nọt:

- - Thì thế chú mới cần nhờ đến mày, mày mà không giúp chú thì ai giúp. Hơn nữa những cách đơn giản chú bày ra mày có chịu nghe đâu. Cố gắng đi tết thích gì chú cũng chiều...Nhá nhá….

Nhìn ông chú hơn 30 tuổi đứng ra điều kiện với thằng cháu 16 tuổi khiến ai đang đi qua cổng cũng thấy buồn cười. Suy nghĩ một lúc Nam khẽ thở dài rồi đáp:

- - Thôi được rồi, cháu sẽ làm...Nhưng mà có làm sao chú phải chịu trách nhiệm đấy..

Chú Đại mừng rỡ nói:

- - Thật hả, thế đã định làm gì chưa..? Cứ như ban nãy chú bảo ấy...Dễ mà, lại còn thích nữa chứ..

Nam mặt đỏ như gấc xua tay trả lời:

- - Không được, làm thế chết ấy….Kệ cháu, cháu tự có cách….

Chú Đại ngạc nhiên:

- - Ái chà, ghê nhỉ...Nhưng thôi kệ, miễn sao cháu lấy được số cho chú là được. Giờ chú chở về nhé, mà ăn gì không chú mua, tiện chú mua cho bà ngoại mấy cái áo ấm….

Giao dịch thành công hai chú cháu nhìn nhau cười bí hiểm, bỗng nhiên cả hai giật mình bởi giọng nói của mẹ chú Đại:

- - Ơ, tưởn chở cháu về rồi mà giờ vẫn đứng đây, hai chú cháu mày tính buôn bạc giả hả. Nhìn mặt đứa nào cũng gian như ăn trộm…

Chú Đại lắp bắp đáp:

- - À không, con với nó đang tính xem ăn gì đấy mà...Nam nhỉ..?

Cu Nam cũng vội gật đầu trong vô thức, chú Đại hỏi mẹ:

- - Mà mẹ đi đâu đấy…?

Mẹ chú Đại đáp:

- - Thằng Tuấn với bố mày thích ăn cháo tim nên mẹ ra đầu cổng này mua.

Chú Đại nói:

- - Thế mẹ đi mua đi nhé, con chở cháu về….Mà sao không bảo vợ anh ấy đi mua..?

Mẹ chú Đại đáp:

- - Nó cũng bảo nó đi nhưng mẹ nghĩ bụng để mẹ đi...Thôi chở cháu về đi, nhớ vào chào bà bên ấy hộ mẹ một tiếng. Mà mày cứ ăn cơm ở đấy không ngại à..?

Chú Đại cười lớn:

- - Ha ha con ngại gì, thế mới là người nhà Nam nhể..?

Nam tiếp tục gật đầu, mẹ chú Đại mắng yêu:

- - Sư bố chúng mày, thằng chú không ra thằng chú, thằng cháu thì không ra thằng cháu. Nhìn chúng mày cứ như hai anh em thì đúng hơn…

Chú Đại vội nói:

- - Thế sao được, thế hóa ra nó cũng là em bố nó à...Ha ha ha….

Kệ bà đang đứng chửi, hai chú cháu ra xe phóng khỏi bệnh viện. Trong đầu Nam đang suy nghĩ xem kê hoạch mà chú Đại nói ban nãy sẽ được thực hiện như thế nào..?