- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Dì Ghẻ
- Chương 54: Em lại phải đi đâu nữa…?
Dì Ghẻ
Chương 54: Em lại phải đi đâu nữa…?
Lại nói đến chuyện cho bé Hạnh lên Hà Nội ở với bố mẹ chú Đại. Ngay chiều hôm ấy chú Đại cùng Nam về nhà bà ngoại. Vừa thấy chú Đại bà ngoại mừng ra mặt:
- - May quá, cuối cùng thì chú cũng được thả. Hôm qua hai ông bà bên đấy ra đây ngồi nói chuyện mà tôi cũng thấy lo. Ra được là tốt rồi.
Chú Đại chào bà ngoại:
- - Dạ con cảm ơn bác, con phải ra để tết này còn được về đây chúc tết bác chứ.
Bà ngoài cười:
- - Tết anh cứ xuống đây tôi làm món thịt khâu nhục đảm bảo anh ăn xong lần sau sẽ đòi ăn tiếp.
Chú Đại đáp:
- - Nếu thế thì tết con phải ở đây mấy ngày.
Cả nhà cùng cười, Nam hỏi bà ngoại:
- - Hạnh nó không có nhà hả bà, cháu tưởng nó đi học về rồi chứ…?
Bà ngoại nói:
- - Nó học về ban nãy rồi, bác Dung đi đón xong lại chở sang bên nhà ăn chè ăn cháo gì với con bác ấy. Về nó cứ hỏi anh Nam đâu, anh Nam đâu mà bà đau cả đầu. Cháu với chắt bà ở nhà thì không thèm hỏi..?
Thằng Nam trêu bà:
- - Thì nó thấy bà ở nhà rồi đây, cháu không ở nhà nó mới hỏi chứ. Đúng còn gì nữa.
Bà ngoại chửi:
- - Đúng cái thằng bố mày….
Ban nãy vội quá nên chú Đại quên mua chút đồ thắp hương cho ông ngoại. Giờ sực nhớ ra nên chú Đại đứng dậy nói:
- - Con xin phép bác con đi ra đây một lát, tí con quay lại….
Bà ngoại gọi với:
- - Thế anh ăn cơm ở đây luôn nhé, có mớ cá rô đồng ngon lắm. Nghĩ có hai bà cháu nên tôi không làm. Lát anh ở đây ăn cơm tôi làm món cá kho tộ cho mà ăn.
Chú Đại không khách sáo trả lời:
- - Dạ vâng, thế bác lại cho con ăn ké bữa cơm. Cơm nhà mình là ngon nhất rồi...Con đi lát về ngay.
Chú Đại chạy vội lên đường, trong nhà còn hai bà cháu. Bà ngoại mới hỏi Nam:
- - Thế ông bà bên nhà chú Đại đã nói với cháu chưa..?
Nam khẽ đáp:
- - Dạ rồi bà ạ..
Bà ngoại tiếp:
- - Thế cháu tính làm sao..? Hai anh em tuy không được bằng người khác nhưng hai đứa yêu thương nhau như vậy cũng là cái đáng mừng. Bà thì sống rày chết mai, cũng chẳng biết khi nào thì bà đi theo ông mày. Bà chết không sao, bà chỉ sợ bà mà chết đi hai đứa chúng mày thế nào thôi.
Vừa nói bà ngoại vừa khóc:
- - Đấy, bà cũng chẳng sống mãi mà chăm sóc chúng mày được. Máu mủ nhà mình không thương thì thương ai, thế nên hôm qua ông bà ấy nói ban đầu bà cũng không chịu đâu. Nhưng thấy nhà người ta thật lòng yêu thương con cháu mình, lại đều là người tốt nên bà nghĩ thế cũng hợp lý. Cháu lớn rồi, học 1 -2 năm nữa cũng xong cái cấp 3. Mà mày lại nhanh nhẹn, tháo vát bà có không còn mày cũng tự lo được. Nhưng con kia nó còn bé quá...Vậy nên…
Bà ngoại đưa tay lau nước mắt, Nam cũng hiểu bà đang nói gì, nó đáp:
- - Cháu biết rồi bà ạ, mọi người đều nói cả rồi. Cả bố cháu cũng đồng ý rồi. Giờ chỉ xem em Hạnh có chịu hay không thôi.
Bà ngoại tiếp:
- - Ai chẳng muốn con cháu mình được sống tốt, bà cháu mình cũng vậy...Mày ở với ông bà từ hồi còn nhỏ tí. Đến ngay như để chúng mày về ở với bố trong kia thôi mà bà còn trằn trọc bao đêm không ngủ được. Nhưng nếu cứ để nó ở với bà không may bà mà chết thì khổ nó. Ở với ông bà bên đấy thì chắc chắn con bé sẽ được đầy đủ. Nó thì nó nghe cháu nhiều nhất, cháu chỉ cần nói là no sẽ đồng ý thôi.
Nam im lặng, nó hiểu hết, nó biết hết nhưng trong lòng nó vẫn ích kỷ không muốn để em gái rời xa mình. Từ khi mẹ mất bé Hạnh đối với Nam vô cùng quan trọng, cùng với ông bà nhiều khi Nam phải làm thay phần của cả bố lẫn mẹ chăm sóc em gái những năm qua từ giấc ngủ đến dỗ con bé ăn từng nửa bát cơm. Nó có thể nhịn cả ngày chỉ để dành tiền mua cho em gái hộp sữa nhét vào cặp.
Nó biết nó không đủ điều kiện để lo cho em, nó biết bố nó giờ đây không còn được như trước, nó biết tất cả….Nó nắm chặt tay lại cố kìm nước mắt vì một mình bà đang khóc là đủ lắm rồi. Nhìn bà ngoại Nam nói lảng đi:
- - Cá đâu bà nhỉ, để cháu làm cho rồi bà kho nhé…
Bà ngoại khẽ thở dài đáp:
- - Ừ, bà để trong chậu kia kìa, vẫn còn bơi đấy. Cá cậu mợ mới cho chiều nay, to đấy, làm cẩn thận không nó lại chọc vào tay cho.
Nam đi xuống sân bếp làm cá, bền ngoài có tiếng mở cổng. Cái Hạnh chạy ngay xuống bếp đấm bùm bụp vào lưng Nam:
- - Anh Nam, anh Nam….Anh đi đâu mà giờ mới về đấy..
Nam tay đang bẩn liền giơ lên:
- - Hù, đấm nữa anh bôi bẩn vào người.
Con bé khoái trí lùi ra sau mồm giả bộ hét:
- - Oái oái...không chơi….
Bà ngoại lặng im ngồi trên nhà nhìn hai anh em nó cứ gặp nhau là cười tíu tít, đúng là chẳng lỡ lòng nào để cho hi đứa mỗi đứa một nơi được. Bỗng dưng bà ngoại nghe thấy Nam hỏi em gái:
- - Hạnh này, em có quý chú Đại không..?
Con bé đang ngồi chống nạnh nhìn anh làm cá đáp:
- - Em có…
Nam cười rồi hỏi tiếp:
- - Thế em có quý bố mẹ chú Đại không..?
Hanh đáp:
- - Em có...Ông bà hay mua cho em bánh kẹo, đồ chơi..
Lúc này chú Đại cũng đã mua đồ về, định mở lời hổi bà ngoại xem đĩa ở đâu thì bà ngoại đưa tay ra hiệu chú Đại im lặng. Chú Đại nhìn hai anh em Nam đang ngồi ớ sân bếp quay lưng lại với nhà trên cũng khẽ lặng im. Nam tiếp tục hỏi:
- - Thế nếu giờ cho em ở cùng với ông bà em có chịu không..?
Con bé trả lời bằng một câu hỏi:
- - Anh có ở không..?
Nam nhìn nó khá bất ngờ, hơi bối rồi Nam đáp ;
- - Anh có chứ, ông bà với chú Đại quý mình thế cơ mà..
Thế là cái Hạnh nhoẻn miệng cười:
- - Thế em cũng ở...Hì hì hì..
Nam không hỏi nữa tập trung vào việc làm cá, không ai biết được nó đang suy nghĩ điều gì. Chú Đại cùng bà ngoại ở trên nhà nhìn thấy cảnh đó cũng không khỏi xót xa. Bà ngoại nói:
- - Tưởng đi đâu, chú lại đi mua hoa quả với đồ ăn nhiều thế làm gì..?
Chú Đại khẽ cười:
- - Mấy khi con ra đây đâu bác, để con lấy cái đĩa rồi rửa qua thắp hương cho ông ngoại cháu Nam.
Nghe thấy giọng chú Đại cái Hạnh quay lại nhìn mồm hét lên:
- - A chú Đại...chú Đại về anh Nam ơi…
Nam biết rồi nhưng vẫn giả bộ cho em gái vui, Hạnh chạy lên nhà cười toe toét. Chú Đại hỏi nó:
- - Ái chà, có nhớ chú không..?
Con bé đáp:
- - Cháu có...cháu có..
Chú Đại lấy trong túi bóng ra một con búp bê Barbie tóc vàng hoe đưa cho Hạnh nói:
- - Cho Hạnh con búp bê công chúa nhé..Thơm chú một cái đã.
Chú Đại ghé má xuống con bé thơm cái bọp rồi mừng rỡ nhận con búp bê từ tay chú Đại. Nhìn nó vui vẻ đến lạ thường, có lẽ từ nhỏ đến giờ chỉ có chú Đại là hay mua quà, mua đồ chơi cho nó nhất. Lần nào gặp chú Đại cũng cho nó quà, cũng không lạ khi nó cũng rất quấn quýt chú Đại. Trẻ con mà ai tốt với nó thì nó theo thôi. Làm xong cá bà ngoại xuống bếp nấu cơm, Nam ở trên nhà chơi với em. Chú Đại bảo Nam:
- - Cũng không cần phải vội cháu ạ, đằng nào chú cũng phải ở đây đến khi bố cháu khỏi hẳn. Cũng đợi cho Hạnh học hết năm ở đây đã, lúc đó có về trên kia cũng dễ xin vào trường mà không bị chen ngang. Để sau nói với em nó cũng được.
Nam đáp ;
- - Vầng, cháu biết rồi. Cháu nghĩ em nó sẽ chịu thôi, từ nhỏ nó cũng quen sống ở nhà các bác mỗi người một thời gian rồi. Mới đây lại về ở với bố mấy tháng, giờ lại quay về nhà bà ngoại.
Nam nói ra khiến chú Đại cũng thấy bé Hạnh đáng thương, từ nhỏ đã quá thiệt thòi, trẻ con mà cứ phải sống nay đây mai đó. Chú Đại nói:
- - Cháu yên tâm, chắc chắn ông bà với chú sẽ không phải để nó phải chịu khổ nữa…
Cái Hạnh thấy hai người nói chuyện thì nó quay ra hỏi ngây ngô:
- - Em lại phải đi đâu nữa ạ…?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Dì Ghẻ
- Chương 54: Em lại phải đi đâu nữa…?