Chương 49: Cái kim trong bọc…

Một đêm trôi qua trong phòng tạm giam cảm giác thế nào chắc chỉ có chú Đại là hiểu rõ. Sáng hôm sau Nam đi học trở lại, nhưng khác với vẻ mặt vui vẻ có chút ngại ngùng hôm cô giáo cùng bạn học đến bệnh viện thăm bố, hôm nay Nam bước vào lớp với khuôn mặt ủ rũ. Vì nghỉ học mấy hôm nên khi đi học lại Nam cũng bị một chút soi mói bởi đám bạn trong lớp. Cũng có thể do hôm đến trường cùng chú Đại nổi bật quá thành ra bây giờ bị bàn tán. Nhưng Nam hiện giờ chẳng còn tâm trí đâu để mà để tâm đến những lời đó nữa. Đi về chỗ ngồi Nam gục luôn xuống bàn mệt mỏi do đêm qua không ngủ được. Trang ngồi bên trên quay lại lấy tay chọc chọc vào người Nam rồi hỏi:

- - Đêm qua thức muộn hay sao mà vừa đến lớp đã ngủ gật thế..

Nam vẫn úp mặt xuống bàn trả lời:

- - Ừ….

Trang hỏi tiếp:

- - Bố cậu khỏe lại rồi hả..?

Im lặng vài giây Nam đáp:

- - Hm…..hm...Ừ….

Trống đánh vào lớp, tiết đầu tiên hôm đó là tiết Hóa của thầy Cường, vì thầy dạy Hóa lên cả lớp đặt luôn cho thầy cái tên là Cường Hóa. Nghe thôi là đủ thấy Cứng rồi, cái tên Cường Hóa không phải hư danh bởi vì ổng khét thật. Thầy Cường nổi tiếng là nghiêm khắc với học sinh, nghiêm khắc đến mức bị gọi là ác luôn. Thầy bước vào lớp cả lớp đứng lên chào mỗi Nam vẫn gục đầu không biết gì. Tuy nhiên thầy Cường không nói gì mà vẫn cho cả lớp ngồi xuống. Ngồi trên bàn thầy nhìn sơ đồ lớp rồi đọc to:

- - Nguyễn Văn Nam lên bảng kiểm tra miệng…

Nam lúc này bị bạn bên cạnh vỗ vào người mới biết, nhưng vẫn ú ớ chưa hiểu chuyện gì, bạn bên cạnh nhắc:

- - Thầy gọi ông lên kiểm tra miệng kìa…?

Nghỉ học mấy ngày, tuy cũng có ngó qua chút bài vở nhưng bảo kiểm tra miệng khi đó thì biết cái gì, hơn nữa lại còn là môn Hóa, môn học mà thằng Nam hay nghĩ nước thì là nước sao còn phải gọi là H2O, nói chung là nó mù tịt về Hóa. Vẫn cầm vở đi lên trên bảng, mặt ủ rũ, sau khi nghe thầy Cường đọc câu hỏi nó trả lời ráo hoảnh:

- - Thưa thầy em chưa học bài…?

Lúc này ông thầy mới tung chiêu trì triết:

- - Chưa học bài mà thầy giáo vào lớp còn ngủ gục như thế à…? Anh có coi đây là lớp học, có coi tôi là giáo viên không… 0 điểm về chỗ, học thì không học, thái độ….Riêng cái hành động của anh ban nãy là lát tôi cho lớp này 7 điểm vào sổ đầu bài.

Lớp trưởng vội đứng dậy thanh minh:

- - Thưa thầy, bạn Nam có chuyện gia đình nên nghỉ học gần tuần nay hôm nay mới đi học lại. Thầy xem xét chiếu cố cho bạn ấy cũng như lớp em...Thầy mà cho 7đ vào sổ đầu bài thì lớp em mất thi đua thầy ạ…

Học sinh đi học, lại là lớp trưởng nên dường như cái bệnh thành tích nó cũng nhiễm vào máu hay sao ấy. Chính vì vậy nên ông thầy càng căng:

- - Tôi biết nhà anh ấy có chuyện, nhưng đã đến lớp thì phải học cho ra học. Ban nãy cả lớp cũng thấy còn gì….Không nói nữa, còn nói nữa là tiết này tôi không dạy nữa đâu...Mà sau cũng đừng vác sổ đến tìm tôi xin điểm.

Lớp trưởng cầu xin bất thành nên ngậm ngùi ngồi xuống, bọn trong lớp quay lại nhìn Nam với vẻ mặt không vui….Ngày đi học trở lại đã sóng gió ngay từ tiết đầu tiên, cố mãi thì cũng hết 5 tiêt học, cả buổi sáng hôm đó Nam khiến cả lớp khó chịu. Mới đầu tuần mà ăn ngay điểm 7 vào sổ đầu bài và một điểm 0 tròn trĩnh cho thanh niên có tâm trạng chán nản. Cuối buổi sau khi mọi người về hết Nam bị cô Thúy gọi ở lại để nói chuyện riêng.

Nhìn Nam cô Thúy hỏi:

- - Bố em đã khá hơn rồi chứ…? Sao hôm nay em đi học mà trông mệt mỏi vậy…?

Nam im lặng không nói, cô Thúy lắc đầu:

- - Có chuyện gì em phải nói với cô để còn giải quyết. Nhà trường cho em nghỉ học giải quyết chuyện gia đình xong thì em phải đi học cho đàng hoàng chứ. Học là để tốt cho các em sau này chứ có phải học cho ai đâu. Nếu mệt mỏi em cũng phải nói với thầy cô giáo để xin phép chứ. Giáo viên vào lớp em không biết, không đứng dậy chào là thiếu tôn trọng. Ban nãy thầy Cường đứng trước cả ban giám hiệu nói lớp mình không ra cái gì...Lại thêm mấy hôm trước em cùng chú đi đến đây như thế nữa...Cô cũng không biết giải thích lám sao..

Nam lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn cô giáo khẽ nói:

- - Dạ, em xin lỗi…

Cô Thúy nhìn mặt Nam cũng đoán có chuyện gì đó, nhưng hỏi mấy lần Nam vẫn không chịu nói hoặc đúng hơn nó không biết phải nói thế nào. Nó đoán chú Đại thích cô giáo, chẳng lẽ nó lại kể cho cô giáo nghe rằng chú Đại bị công an bắt, còn cay đắng hơn bố nó nằm viện không phải do tai nạn oto mà do chú Đại chém. Chính vì thế nó chọn cách im lặng, biết có hỏi cũng không được cô Thúy nói:

- - Thôi em về đi, cô sẽ gọi điện cho phụ huynh em nói chuyện sau….

Nghe đến gọi phụ huynh thì Nam bỗng sợ, vì nó nghĩ cô giáo mà gọi cho chú Đại thì lộ hết. Vì cô giáo chỉ có số của chú Đại là người thân duy nhất của nó, Nam quay lại xin:

- - Cô đừng gọi cho chú em, từ sau em sẽ chú ý hơn ạ…

Cô Thúy lắc đầu không nói gì thêm, Nam cũng thở dài rồi lầm lũi đi về….Trên đường về nó muốn đạp xe đến bệnh viện để thăm bố nhưng nghĩ đến những lời rủa xả của bà cô là Nam lại thấy ấm ức. Nó cũng muốn đi tìm bố mẹ chú Đại để hỏi xem tình hình chú Đại ra sao nhưng cũng không biết ông bà ở đâu mà tìm. Trước đó ông bà có ghé nhà bố nó nhưng chắc sau hôm ấy ông bà không ở lại đấy nữa. Ở sao được sau khi con mình bị mụ Hường nộp đơn lên công an tố cáo.

Cứ như vậy bẵng đi phải đến 1 tuần sau, thời điểm đó Nam cũng bận thì nên không có thời gian nghĩ nhiều đến chuyện khác. Mấy ngày qua nó chỉ được nghe thông tin từ bác Dung, mà đúng hơn bác Dung gặp chú Minh bạn của bố mẹ nó rằng bố nó đã khỏe lại dần hiện vẫn đang ở trong viện. Nhưng bác Dung nói cũng không thấy chú Minh nhắc gì đến chuyện chú Đại bị công an bắt cả. Mà ngay cả bác Dung cũng không biết, chỉ khi sang nhà bà kể lại việc gặp chú Minh trên đường bác Dung có hỏi thăm tình hình bố Nam thì bác Dung mới được bà kể cho nghe. Khi đó bác Dung còn nói:

- - Vậy là con mặt ngựa ấy nó giấu thằng Tuấn rồi….Con này chết, thằng Tuấn nó mà biết chuyện thì con này chết với nó…

Biết bố đã khỏe dần nên Nam cũng yên tâm phần nào trong việc tập trung thi cử, điều Nam thắc mắc bây giờ là chú Đại hiện tại ra sao...Trưa hôm đó đi học về Nam thấy trên ngõ có đậu chiếc oto đen quen quen, ngó nhìn biển số thì nó nhận ra đấy chính là xe của chú Đại. Vội vàng Nam đạp hết tốc lực về nhà vì nghĩ chú Đại đã được thả. Nó mở cổng dựng xe trong sân rồi chạy ngay vào nhà với gương mặt hớn hở:

- - Bà ơi...Chú Đại đến….phải….không….?

Nhưng trong nhà không phải chú Đại mà là bố mẹ chú Đại, mặt Nam hơi xịu xuống nói:

- - Ơ...Cháu chào ông bà...Nhìn thấy xe đỗ trên đường cháu tưởng chú Đại..

Mẹ chú Đại cười rồi nói:

- - Thế nhìn thấy ông bà mày không vui à…? Thi xong rồi hả cháu..?

Nam bỏ cặp sách xuống rồi đáp:

- - Dạ vầng...à không ý cháu là cháu thi xong rồi...Ông bà đến chơi cháu vui chứ…

Bố chú Đại nói với bà ngoại:

- - Vậy bà cho chúng tôi xin phép chở cháu nó đi một chút nhé….Con bé Hạnh thì bao giờ cháu nó đi học về tôi sẽ đón sau. Cảm ơn bà nhiều lắm….

Bà ngoại nhìn Nam bảo:

- - Cháu ăn cơm đi rồi đi với ông bà một chuyến…

Nam thắc mắc:

- - Đi đâu hả bà…?

Bà ngoại trả lời:

- - Đi gặp bố mày chứ đi đâu nữa, bố mày mong gặp hai đứa lắm đấy….Cứ đi đi rồi biết…

Nam nghe vậy tròn mắt ngạc nhiên:

- - Vậy ạ…..Thế cháu không ăn cơm đâu...Cháu đi luôn bà nhé.. Thi xong bọn cháu cũng được nghỉ 3 ngày…

Bà ngoại chửi yêu:

- - Tiên sư bố mày, nghe thấy đi thăm bố là không cần ăn...Ừ thì đi đi…

Bố mẹ chú Đại cũng cười rồi chào bà ngoại ra về, Nam đi với bố mẹ chú Đại khẽ hỏi:

- - Nhưng nhà mình vào đó có sợ bị đuổi về không ạ…? Mà chú Đại giờ ở đâu hả ông bà..?

Bố chú Đại nói:

- - Thằng Tuấn khỏe lại rồi thì ai dám đuổi ông cháu mình nữa.. Còn chú Đại hả, cho ở trong tù một thời gian nữa để học cách kiềm chế bản thân…

Mẹ chú Đại tiếp lời:

- - Nhưng phải công nhận cái con Hường nó mưu mô thật, may sao ông với tôi lại biết….Đúng là ngày trước nghe thằng Đại với con Liên nói mình không tin, đến bây giờ tôi với ông mới biết con này nó lắm thủ đoạn….Nhưng nó làm sao chia rẽ tình cảm gia đình mình được….Dù sao đi nữa chúng nó vẫn là con mình, kể cả thằng Tuấn…

Nam ngơ ngác không hiểu bà đang nói gì, nhưng nó cảm nhận được trong cuộc nói chuyện của hai ông bà có điều gì đó đang thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp….