Bố mẹ chú Đại vội chạy lại nói:
- - ́y chết, có chuyện gì để sau nói đi con...Chồng con nó chỉ vừa mới tỉnh thôi…
Nhưng mụ Hường vẫn khóc lóc:
- - Con sắp mất nhà mất hết không còn gì mà bố mẹ còn bảo nói sau được à…? Anh ơi, tiền nong cho vay bị nó lừa hết rồi...Cái chỗ mà anh nói người quen đó, mất...mất sạch rồi….
Ông Tuấn vội vàng hỏi:
- - Chỗ nào...Mà sao lại mất…
Có lẽ vì kích động do cố gượng người nên ông Tuấn nhăn mặt đau đớn vì vết thương. Bố mẹ chú Đại kéo mụ Hường ra quát:
- - Đã bảo có chuyện gì thì nói sau, cô muốn nó chết ra đây à…? Cô là vợ cái kiểu gì vậy, chồng mới tỉnh dậy sau hai lần phẫu thuật, không hỏi han được câu nào tử tế chỉ tiền tiền tiền...Cô nói ra bây giờ thì liệu nó sẽ làm được gì trong khi nó còn không thể ngồi dậy được…
Sự nhốn nháo ầm ỹ diễn ra trong căn phòng, trên giường bệnh là ông Tuấn vẫn đang khẽ rên những tiếng đau đớn sau cái cựa mình để ngồi dậy vừa rồi nhưng không thành. Bố chú Đại vội vàng bấm nút gọi bác sỹ, ngay lập tức vị bác sỹ xuất hiện di cùng là cô y tá với xe đẩy dụng cụ y tế. Bác sỹ thấy ông Tuấn đang nhăn nhó thì vội vàng chạy lại, ông ra hiệu cho cô y tá đưa cho mình một ống tiêm rồi tiêm ngay cho ông Tuấn. Một lát sau ông Tuấn dịu đi rồi từ từ nhắm mắt lại. Bực tức bác sỹ tiến lại gần bố mẹ chú Đại và mụ Hường tỏ thái độ gay gắt:
- - Mọi người muốn bệnh nhân không thể phục hồi hay sao, tôi đã dặn tránh nói đến những chuyện kích động đến tâm lý của bệnh nhân. Thế mà mọi người ở đây khóc lóc om sòm...Có làm sao chúng tôi không gánh trách nhiệm nổi đâu.
Cùng lúc đó chú Đại cùng Nam với Hạnh đi về, mở cửa phòng thấy mọi người đang ầm ỹ, lại thấy bác sỹ hằn học với gương mặt bực dọc bỏ ra ngoài chú Đại hỏi bố mẹ:
- - Có chuyện gì xảy ra vậy ạ, sao ông bác sỹ kia lại có thái độ như thế….
Cái Hạnh chạy đến giường bố gọi:
- - Bố ơi con mua cháo cho bố này...Bố dậy ăn đi…
Gọi mãi không thấy ông Tuấn trả lời nó quay ra mếu:
- - Bố lại đi ngủ rồi...anh Nam ơi…
Thấy thái độ của mọi người lạ lạ chú Đại bỏ đống đồ ăn xuống bàn rồi chạy vội lại phía giường bệnh, nhìn ông Tuấn lại hôn mê bất tỉnh chú Đại gắt:
- - Làm sao thế này, ban nãy còn tỉnh táo cười đùa vui vẻ sao giờ lại hôn mê….Mà ban nãy sao bác sỹ lại có thái độ giận dữ như thế….Mọi người nói đi chứ…??
Nam im lặng vì nó biết chú Đại hiện giờ đang rất khó chịu, mụ Hường vội vã lau nước mắt không dám khóc nữa. Mẹ chú Đại nói:
- - Thôi cô đi về đi, ở đây có chúng tôi trông là được rồi….Cô mà cứ làm thế thằng Tuấn nó không chịu được đâu...Đi về đi…
Vừa nói bà vừa đẩy mụ Hường ra cửa một cách vội vàng, nhưng mụ chưa kịp ra khỏi phòng thì chú Đại nhanh như cắt lao đến trước mặt:
“ Bốp “
Một cái vả thẳng tay, mạnh như trời giáng từ chú Đại đánh thẳng vào mặt mụ Hường trước cái ngỡ ngàng đến không kịp phản ứng của mọi người. Mụ Hường đau điếng ngã nhào ra đất, bố chú Đại vội giữ con lại:
- - Dừng lại ngay, mày có còn coi ai ở đây ra gì không..?
Chú Đại lại một lần nữa gào lên:
- - Bố buông con ra, con quỷ cái này con phải đập chết nó.
Mẹ chú Đại vội vàng đóng sập cửa lại để tránh mọi người bên ngoài nhìn vào. Mụ Hường lồm cồm bò dậy, vẻ mặt đầy sợ hãi, năm đầu ngón tay còn in trên mặt mụ một cách rõ ràng và sưng tấy ngay lập tức, máu từ mũi mụ bắt đầu chảy xuống. Còn chú Đại vẫn đang gầm gừ như con thú dữ chuẩn bị tuột dây xích. Mẹ chú Đại hét lên:
- - Cô đi về ngay đi….Còn đứng đó à…
Mụ Hường vội vã lấy tay ôm mặt chạy ra khỏi phòng rồi biến mất, chú Đại lúc này cũng đã buông thõng tay xuống. Hai đứa trẻ chứng kiến cảnh tượng vừa rồi không nói được lời nào, con bé Hạnh nãy đang mếu máo đã im bặt từ lúc nào. Bố chú Đại buông tay nắm cổ áo với bỏ tay giật cánh khuỷu của chú Đại ra. Vì trước đây là bộ đội chiến đấu nên ông tuy đã có tuổi nhưng với một số đòn khóa ông vẫn nằm lòng như một thói quen. Chính vì vậy vừa rồi chú Đại không thể thoát ra được. Ông đẩy chú Đại vào ghế rồi thở dài mệt mỏi vì vừa phải căng hết sức ra để ngăn thằng con trai ngỗ nghịch:
- - Thế đã bình tĩnh chưa, mày mãi mãi vẫn không bỏ được cái tính đó….Mày không biết đây đang trong bệnh viện à..?
Mẹ chú Đại vội bênh con:
- - Cũng do nó tức quá thôi, đến tôi ban nãy còn tức….Ông cũng thấy còn gì, cái Hường vào đây nói chuyện cho vay tiền bị lừa khiến thằng Tuấn suýt nữa lại nguy hiểm còn gì. Nếu như bác sỹ không sang tiêm thuốc an thần cho nó thì giờ thế nào...Con này nó bị tiền làm cho phát điên rồi….
Nhìn sang chú Đại bà mắng:
- - Nhưng con đánh nó như thế cũng không đúng đâu, sau này biết ăn nói thế nào với thằng Tuấn. Dù sao mình cũng không giúp được cho nó...Chắc nó lo quá nên mới thế…
Chú Đại gắt:
- - Sau này thế nào con không biết nhưng từ giờ con cấm con quỷ cái đó đặt chân đến đây, con mà không ở đây bố mẹ cũng đừng cho nó vào...Không gặp đâu con đánh đấy….
Dù biết chú Đại ra tay là vì thương anh nhưng hai ông bà vẫn khó có thể chấp nhận, mọi người im lặng không ai nói thêm câu nào. Cũng may sự việc vừa rồi xảy ra chớp nhoáng nên cũng không ảnh hưởng đến ai trong bệnh viện. Thằng Nam mù mờ hiểu ra lý do vì sao mụ Hường bị đánh và tất nhiên cái tát của chú Đại vào thẳng mặt mụ khiến nó cũng thấy máu trong người sôi sùng sục. Ban đầu chưa hiểu vì sao, thấy mụ Hường bị đánh sấp mặt nó còn thấy hơi ngỡ ngàng, nhưng sau khi nghe bà nói lý do thì nó lại tiếc ban nãy không lao vào đạp cho mụ một cái.
Nhìn lên giường bố nó lại đang hôn mê, chỉ vừa mới đây thôi cả nhà vẫn còn đang vui vẻ trêu chọc nhau, thế mà mụ Hường mới chỉ xuất hiện vài phút đã khiến bố nó bất tỉnh, cả nhà chú Đại không nói với nhau câu nào. Trong đầu nó chỉ mong sao mụ Hường không tồn tại để mọi người ở đây có thể vui vẻ với nhau như vừa rồi.
Tối hôm đó bác sỹ sang truyền cho bố Nam thuốc hay vitamin gì đó, đồng thời bác sỹ cũng nói nên để bố Nam tĩnh dưỡng tránh mọi sự làm phiền. Đến tối nhưng ông Tuấn vẫn hôn mê li bì. Chính vì vậy sau khi đưa bé Hạnh về nhà bà ngoại Nam cùng chú Đại quay trở lại bệnh viện, hai chú cháu vừa bước vào phòng thì thấy có một vài người lạ đứng đó, Nam nhìn thấy có bà Nguyệt, hai người đàn ông lạ mặt và hai người mặc đồng phục cảnh sát. Bố mẹ chú Đại thì đang ngồi đó lo lắng, vừa bước vào ngay lập tức chú Đại bị bắt giữ trước sự ngỡ ngàng của Nam, một người mặc cảnh phục nói:
- - Anh Đại, mời anh theo chúng tôi về đồn...Có người tố cáo anh về tội cố ý gây thương tích, anh theo chúng tôi để lấy lời khai…
Mẹ chú Đại chạy theo khóc lóc:
- - Các anh công an ơi, hãy tha cho nó đến khi nào anh nó tỉnh lại được không..? Khổ thân nó, nó không cố ý đâu…
Mụ Nguyệt tiến lại gần nói:
- - Chúng tôi đã nhân nhượng đến thế này rồi mà vừa nãy nó còn định giết cả vợ em trai tôi nữa. Cô ấy bị bệnh tim nếu ban nãy không phải ở trong bệnh viện có người cứu thì nó đã chết rồi….Các anh bắt nó đi, nó chính là người chém em trai tôi đến trọng thương rồi còn định giết em dâu tôi nữa. Trong đơn tôi đã ghi rất rõ, có nhiều người làm chứng...Ban nãy các anh cũng đã hỏi bố mẹ nó và họ cũng trả lời đúng như thế còn gì...Loại này phải bỏ tù…
Thằng Nam đứng như trời trồng nhìn chú Đại bị lôi đi, nhưng chú Đại vẫn nhìn nó mỉm cười:
- - Yên tâm chú không sao đâu, nhớ trông chừng bố cẩn thận nhé….
Bố chú Đại tuy đau đớn nhưng ông cố cắn răng chịu đựng, còn mẹ chú Đại thì khóc sướt mướt. Thằng Nam cũng rấn nước mắt nhìn chú Đại gật đầu, bệnh viện người chỉ trỏ người bàn tán….Sau khi công an đi khỏi bà Nguyệt nói với bố mẹ chú Đại:
- - Thôi ông bà cũng về đi, ở đây đã có người nhà tôi lo….Về mà chuẩn bị tiếp tế cho thằng con của hai ông bà ấy. Chắc tết này nó không còn được ở nhà đâu….
Nhìn sang bên Nam mụ buông lời cay độc:
- - Còn thằng mất dạy này nữa, nhà tao không có loại con cháu như mày...Mày cũng biến về nhà ngoại mày đi...Đừng có ở đây rồi làm hại bố mày…
Bố mẹ chú Đại cay đắng đứng lên nhìn ông Tuấn vẫn đang hôn mê nằm trên giường, im lặng không nói lời nào vì ông bà biết có nói gì với hạng khốn nạn này cũng không thể làm chúng thay đổi ý định. Bà khẽ nắm tay Nam rồi lau vội nước mắt:
- - Đi thôi, bà cháu mình đi về…
Nam vẫn đang khá sốc trước những lời lẽ của mụ Nguyệt, nó vừa đi vừa ngoái lại nhìn bố khi mụ Nguyệt đang từ từ khép cảnh cửa lại…..Không những điều ước ban nãy của nó không được thực hiện mà ngược lại những người nó yêu quý lại đang lần lượt gặp chuyện chứ không phải mụ dì ghẻ đầy dã tâm và độc địa….