Ngôn Nam ngơ ngác đứng tại chỗ một hồi, rồi mới lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa bước vào.
Chắc Quý Dư Phong cũng đã về nhà rồi. Còn làm bộ nói cái gì mà vì lo lắng cho cậu ý định muốn vào xem thử, chắc chắn đều là nói dối, cậu sẽ không bị mắc lừa nữa đâu.
Vì dù sao không có hi vọng thì cũng sẽ không có thất vọng, sai lầm duy nhất cậu phạm phải trong tình bạn với Triệu Dương, chính là ôm hy vọng quá nhiều vào cậu ta, nếu không thì bây giờ cậu cũng đã không có buồn như thế này...
Nên cậu không thể có kỳ vọng gì đối với Quý Dư Phong nữa.
Liên tiếp mấy ngày Ngôn Nam đều ngây ngô, ngay cả Tết Trung thu đến cũng không biết, mãi cho tới khi anh trai Ngôn Bắc gọi điện thoại đến, hỏi cậu khi nào thì trở về nhà, lúc này cậu mới nhớ ra hôm nay là Tết Trung thu, là ngày tết đoàn viên.
Ngôn Nam không có tâm tình ăn cơm đoàn viên gì, vì dù sao cha mẹ cậu cùng anh trai Ngôn Bắc cũng đã là một nhà ba người hoàn hảo rồi, do đó sự tồn tại của cậu ước chừng chỉ ngang với cây tài lộc bên cạnh phòng ăn, tác dụng chỉ như thêu hoa trên gấm mà thôi.
"Mau trở về đi, hôm nay cả nhà có việc muốn thông báo cho em."
Trái tim của Ngôn Nam lỡ một nhịp. Theo kinh nghiệm của cậu, cái gọi là thông báo chắc chắn không phải là điều gì tốt đẹp. Nhưng rồi cậu cũng quen, cúp điện thoại xong là bắt đầu mặc quần áo rồi gọi xe.
Bước vào nhà, đi xuống phòng ăn, nhìn thấy đĩa thức ăn trên bàn đã ăn được một nửa. Thấy Ngôn Nam trở về, bố Ngôn để đũa xuống, không vui nói: "Sao giờ này mới về?”
Mẹ Ngôn nói: "Quên đi, hôm nay là ngày lễ lớn. Tiểu Nam, ngồi xuống, đồ ăn đều là giữ lại cho con."
Ngôn Nam ngồi xuống, nhưng không động đũa. Bữa ăn trước mắt này rõ ràng là bữa ăn trước khi hành quyết, cậu ăn không vô.
“Anh trai nói ba mẹ có chuyện muốn nói với con…”
Cha mẹ Ngôn nhìn nhau, mẹ Ngôn đặt đũa xuống.
"Tiểu Nam, con cùng Thường Bân đính hôn bao nhiêu năm rồi?"
Ngôn Nam do dự. Cậu không muốn nhớ đến bất kỳ ký ức nào liên quan đến cuộc hôn nhân nực cười này.
"Lúc trước đính hôn cha mẹ không thúc ép con, là vì, khi đó tuổi tác của hai đứa vẫn còn nhỏ. Nhưng bây giờ con cũng đã đến tuổi trưởng thành, ông bà Thường lại muốn hai đứa nhanh chóng có con, để ông bà ấy có cháu trai ẵm bòng. Mẹ cũng đã hứa với họ rằng, tháng sau con và Thường Bân sẽ chính thức kết hôn với nhau."
Không khí đột nhiên trở nên im lặng, hồi lâu sau vẫn không có ai phát ra âm thanh gì. Không biết qua bao lâu, mới có một giọng nói nhẹ nhàng hơi rung động vang lên.
“Con không muốn kết hôn.” Giong nói cũng dần lớn hơn: “Con không muốn kết hôn với Thường Bân!”
“Ngôn Nam!” Cha Ngôn tức giận hét lên: “Mày lại tính giở trò ấu trĩ gì nữa?!”
Ngôn Nam đầy bụng uất ức. Điều này đã xảy ra từ khi cậu còn là một đứa trẻ, cha mẹ cậu đều đã coi sự phản kháng của cậu là kiểu “Giở trò ấu trĩ tính cách bốc đồng”. Họ dùng những lời như vậy là để cho cậu cảm thấy rằng mình là một đứa ngu dốt không hiểu chuyện, khiến cậu cảm thấy áy náy và ngoan ngoãn để mặc cho họ thao túng.
Nhưng đây không phải là thứ gì khác, mà đây là hôn lễ cả đời của cậu! Làm sao cậu có thể lấy một người không yêu mình và cậu cũng không yêu người đó, nhưng chỉ vì một lý do nực cười là “Muốn nhanh có cháu trai” mà cậu phải bấm bụng kết hôn đây?
Cậu không muốn kết hôn!
“Con không có giở trò ấu trĩ.” Ngôn Nam hét lớn: “Con không thích Thường Bân và Thường Bân cũng không thích con!”
"Vậy thì chắc là do con đã phạm sai lầm gì, con hãy xem xét lại bản thân mình, chứ không, sao Thường Bân lại vô cớ không thích con được?"
"Anh ta nɠɵạı ŧìиɧ! Đó cũng là lỗi của con sao?"
Mẹ Ngôn nhất thời nghẹn họng, sau đó nói: "Không có người đàn ông nào là không ham của lạ, trăng hoa ngoài luồng, nếu con cứ tính toán kén chọn như vậy, thì sau này cuộc sống của con sẽ như thế nào?"
Ngôn Nam tức giận cười đáp lại, trái tim cậu đau như bị ai đó xé ra thành từng mảnh. Cậu rơm rớm nước mắt nhìn về phía Ngôn Bắc, giọng cậu nức nở nghẹn ngào : “Anh… Có phải anh cũng nghĩ như vậy không?”
Ngôn Bắc quay đầu đi không nhìn cậu, rõ ràng là đã đồng ý với ý kiến của ông bà Ngôn.
Nước mắt Ngôn Nam như thể sắp rơi xuống, nhưng cậu vẫn cố kìm nén: "Con sẽ không, không bao giờ cưới Thường Bân! Cũng sẽ không bị mọi người lừa đến đó giống như tiệc đính hôn trước đó đâu!"
"Ngôn Nam!" Cha Ngôn hoàn toàn tức giận: "Mày có tư cách gì mà không kết hôn? Tất cả những gì mày ăn và mặc bây giờ đều là tiền của tao! Nên tao muốn mày làm gì thì mày phải làm cái đó!"
Mẹ Ngôn cũng vì sự chống đối của cậu mà nổi giận: "Chỉ là nói mày kết hôn thôi mà, mày có biết đây là nhà họ Thường quyền quý không hả, mày có biết, bao nhiêu người muốn vào nhà họ Thường mà không được không, còn mày được cha mẹ người ta quý thì lại không biết thân biết phận!"
Ngôn Nam vô cùng mệt mỏi, cậu chỉ muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi thật tốt, thay vì ở đây cãi lời cha mẹ. Giọng cậu trầm xuống, nhưng không phải vì thỏa hiệp.
“Điện thoại di động, ví tiền, chìa khóa…” Cậu lấy từng thứ trong túi ra, đặt hết lên bàn: “Con trả lại hết cho cha, quần áo thì giờ con chưa tiện cởi ra ở đây được, không thể khỏa thân ra ngoài, nhưng con sẽ mang trả đầy đủ. "
“Ngôn Nam.” Sắc mặt của cha Ngôn tái mét: “Ý mày là gì?”
“Chính là như cha nghĩ.” Ngôn Nam cúi đầu không dám nhìn ông, từ trong xương cốt cậu vẫn còn sợ cha mẹ mình: “Con cái gì cũng không cần nữa, con sẽ tự nỗ lực kiếm tiền để trả lại cho cha mẹ, chỉ cần con không cưới Thường Bân là được..."
Phía sau đột nhiên truyền đến một lực kéo mạnh, Ngôn Nam không kịp chống cự đã bị kéo đến cửa lớn. Cha Ngôn mở cửa lớn ra, chỉ ra ngoài cửa tức giận trừng mắt với Ngôn Nam: "Mày cút ra ngoài, cút ra ngoài! Đừng quay lại căn nhà đó nữa, ngày mai tao sẽ để người thuê nó!"
Ngôn Nam đã sớm đoán được sẽ có kết quả này, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của cha Ngôn vẫn khiến trái tim cậu đau đớn lạnh lẽo. Cậu rụt vai bước ra khỏi nhà như một con gà trống bại trận.
Từ đầu đến cuối, mẹ Ngôn và anh trai Ngôn Bắc đều không nói một lời khuyên giải, hay đứng ra ngăn cản.
Mùa thu của chợ hoa đến rất sớm, nhiệt độ khi đến Tết Trung thu chỉ còn lại mười mấy độ. Ngôn Nam rụt vai cúi đầu đi trên đường, suy nghĩ không biết tối nay mình phải ngủ ở đâu.
Nếu hôm qua không có chuyện đó xảy ra, thì có lẽ giờ cậu có thể đến nhà của Triệu Dương tá túc một thời gian. Nhưng giờ Ngôn Nam đã biết cậu ta phản bội sao có thể giả vờ làm như không biết chuyện gì được.
Nhưng ngoại trừ Triệu Dương, thì cậu còn có ai đây? Đối với Ngôn Nam, sở dĩ Triệu Dương quan trọng như vậy là vì cậu ta là người bạn duy nhất của cậu trong 23 năm nay. Giờ cậu đánh mất Triệu Dương, chính là mất đi hết tất cả bạn bè.
Cho nên cậu rất sợ mất Triệu Dương, vì như vậy cậu sẽ mất đi bạn bè, nhưng cuối cùng Ngôn Nam vẫn để mất cậu ta. Cũng giống như người nhà của cậu, cậu càng cố lấy lòng, càng cố giữ họ, thì cậu càng nhanh mất trắng.
Cuối cùng Ngôn Nam cũng không thể kìm nén tiếng khóc của mình nữa, cậu khóc to thành tiếng, nhưng vẫn không có ai chú ý tới.
Đường phố vắng tanh, ai nấy đều về ăn tết cùng gia đình, chỉ mình cậu – Chỉ mình cậu bị gia đình hắt hủi đuổi ra ngoài, cậu co ro nơi góc phố khóc như một con chó nhà có tang.
——Không, không phải, cậu đã là chó nhà có tang rồi.
Đèn của các cửa hàng trên đường phố vẫn còn sáng, bên trong truyền đến các bài hát lễ hội vui vẻ.
Đâu cũng là không khí tưng bừng của ngày lễ, nhưng duy chỉ có một khoảng đất xung quanh Ngôn Nam là tràn đầy sự tĩnh mịch buồn bã.
Ngôn Nam lau nước mắt, vừa định xoay người rời đi, thì có một cái bóng đen đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cậu. Một giọng nói trầm trầm vang lên, như thở dài, lại như ngậm ngùi.
"Nam Nam, sao cậu lại khóc?"