Quý Dư Phong cong khóe môi, vuốt ve mái tóc đen mượt của Ngôn Nam: "Chúc ngủ ngon, Nam Nam."
Ngôn Nam vùi nửa khuôn mặt vào trong chăn: "Chúc ngủ ngon." Trước khi đi ngủ, cậu mơ mơ màng màng cảm thấy giống như là mình đã quên mất một chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng đầu óc bị cơn buồn ngủ dày đặc ăn mòn lại không nhớ ra được, ngày hôm sau khi tỉnh dậy và nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai phóng đại của Quý Dư Phong đang ở trước mặt mình, cậu mới nhớ ra một điều khủng khϊếp mà trước đó cậu đã quên mất.
“Anh mau dậy đi.” Ngôn Nam đẩy Quý Dư Phong gọi cho hắn tỉnh ngủ: “Anh mau trở về phòng của anh đi.” Thời gian đã không còn sớm nữa, mấy người Thường Bân có thể có người đã dậy trước. Nếu bị người ta bắt gặp chuyện Quý Dư Phong từ trong phòng mình đi ra, vậy——
Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi, mà Ngôn Nam đã cảm thấy da đầu mình tê dại.
Quý Dư Phong chỉ “Ừm” một tiếng, mang theo âm mũi nồng đậm, tất nhiên là vừa mới ngủ dậy. Dường như hắn không nghe thấy Ngôn Nam nói gì, vẫn ôm cậu không buông.
Cảm giác được bàn tay đang ôm mình không có ý định buông ra, ngược lại có chút siết chặt, Ngôn Nam thật khóc không ra nước mắt: “Mau buông ra, Quý Dư Phong.”
Thật vất vả mới ôm được người mà mình đã thầm yêu trong lòng nhiều năm, Quý Dư Phong ước gì mình có thể ôm người trong lòng này cùng mình chung sống đến răng long đầu bạc. Nhưng thấy Nam Nam như sắp khóc, hắn đành phải thỏa hiệp buông cậu ra.
Ngôn Nam thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Anh mau quay về đi, lát nữa có người nhìn thấy là xong luôn đó."
Quý Dư Phong không hề quan tâm đến chuyện mình có thể bị ai đó nhìn thấy hay không, cho dù đó có là Thường Bân tận mắt nhìn thấy hắn cùng Ngôn Nam ngủ chung một giường, hắn cũng sẽ không có chút sợ hãi nào. Ngược lại, chính bộ dáng cố tình xa cách của Ngôn Nam khiến hắn thấy rất không vui, hắn híp mắt nói: “Nam Nam, nếu tôi cứ như vầy đi ra gặp mọi người không được sao?”
Ngôn Nam ngạc nhiên nhìn hắn, cậu không hiểu được sự tự tin khó hiểu này của Quý Dư Phong là lấy từ đâu. Cậu nghĩ có lẽ mình không cần phải nói thêm gì nữa, vì biểu hiện bây giờ của cậu đã là câu trả lời tốt nhất rồi.
Quý Dư Phong buồn bực, muốn phản bác lại nhưng không tìm được lý do, nên hắn bèn nghiến răng hàm, cào vào chóp mũi của Ngôn Nam.
“Cậu chờ tôi nha.” Tôi không tin, là mình không chia cách được cậu và Thường Bân.
Ngôn Nam gật đầu cho có, lại thúc giục hắn đứng dậy. Chờ khi Quý Dư Phong đi ra tới cửa, thì cậu lại vội vàng gọi hắn lại: "Anh chờ một chút. "Cậu chạy tới mở cửa, trước tiên thò đầu ra nhìn quanh ngó dọc thấy bên ngoài không có ai, mới quay đầu lại nói với Quý Dư Phong: Bây giờ anh có thể đi ra ngoài. . ."
Quý Dư Phong vừa giận vừa buồn cười, hắn lại xoa đầu Ngôn Nam một chút rồi mới chịu bước ra. Hắn trở về phòng thay đồ ngủ, vừa thu dọn vali xong thì có người gõ cửa.
"Quý thiếu gia, anh dậy chưa?"
Quý Dư Phong ra mở cửa nhìn thấy đó là Triệu Dương bạn của Ngôn Nam. Triệu Dương thấy Quý Dư Phong ra mở cửa cho mình, ngay lập tức lộ ra một nụ cười ngọt ngào hoàn mỹ nhất có thể, dịu dàng nói: "Quý thiếu gia, anh có muốn ăn điểm tâm sáng không?"
Ngay cả một người mù cũng có thể nhìn ra được Triệu Dương quan tâm đến Quý Dư Phong, huống chi Quý Dư Phong cũng không phải là người mù. Nhưng hắn không những không thích Triệu Dương, mà thậm chí còn cảm thấy hơi ghê tởm cậu ta - Sau khi nhìn thấy Thường Bân trong lúc chuẩn bị kết hôn với Ngôn Nam, còn lén lút ra ngoài cặp bồ, Quý Dư Phong đã rất tức giận, nên hắn đã bí mật điều tra xem tên cặn bã này bắt đầu lừa dối Ngôn Nam từ khi nào, lừa dối bao nhiêu lần và đã cùng với ai lừa dối cậu. Thật bất ngờ khi ở câu hỏi cuối cùng, Triệu Dương rất vinh dự khi cũng có tên trong danh sách đó.
Nghĩ đến đây, khóe môi của Quý Dư Phong cong lên một vòng cung đầy giễu cợt, nhưng rất nhanh hắn đã trở về trạng thái như cũ. Mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc, nhanh đến nỗi Triệu Dương chỉ cho rằng đó là ảo giác của mình.
Đúng vậy, một người đứng đắn lịch sự như Quý Dư Phong sao có thể lộ ra vẻ mặt giễu cợt như vậy. Chắc chắn đó chỉ là ảo giác.
Quý Dư Phong nho nhã cười nói: "Cũng không còn sớm nữa, chúng ta gọi những người khác cùng đi xuống đi."
Nghe được câu hắn muốn gọi những người khác nữa, Triệu Dương thoáng ngẩn ngơ trong lòng có chút mất mát, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Cậu ta chỉ nghĩ đến việc, dù sao cũng sắp rời khỏi đây, sao không nhân cơ hội này thử gạ gẫm Quý Dư Phong một chút, biết đâu có thể móc nối được với hắn.
Phải nói rằng ở một số khía cạnh nào đó, mạch não của cậu ta và Quý Dư Phong có sự trùng khớp đến lạ. Ngày hôm qua sở dĩ Quý Dư Phong mượn cớ có việc bận để ở lại, không phải cũng là ôm ý nghĩ giống như cậu ta bây giờ sao. Duy chỉ có sự khác biệt đó là Triệu Dương thất bại, nhưng Quý Dư Phong thì đã thành công ôm được người trong lòng.