Người đàn ông mỉm cười: “Tôi là hiệu trưởng của trường tiểu học này, tôi tên là Dương An.” Nói xong anh ta tránh sang một bên, nói: “Mời anh vào.”
Ngôn Nam bước vào lớp tiểu học, đi qua lớp học trống và được dẫn vào một căn phòng nhỏ. Dương An mời cậu ngồi xuống, lại ngồi đối diện Ngôn Nam, một cuộc phỏng vấn không tính là chính thức đã bắt đầu.
Mức lương, chế độ đãi ngộ và yêu cầu công việc đã được thảo luận trực tuyến, chỉ có một số chi tiết chưa được thương lượng. Ngôn Nam đang vội kiếm việc làm, nên đối với những yêu cầu khác còn khoan dung hơn cả Thái Bình Dương, tất nhiên Dương An rất hài lòng, anh ta lấy hợp đồng ra để cho Ngôn Nam ký tên.
"Ừm, chuyện là. . . " Ngôn Nam do dự một chút, kết quả vẫn là nói ra: "Tôi có thể tạm ứng trước tiền lương được không?”
Dương An nghe vậy, có chút ngạc nhiên ngẩng đầu đánh giá Ngôn Nam một lần nữa. Thấy Ngôn Nam mặc đồ hiệu, anh ta còn tưởng là thiếu gia con nhà giàu nào ra ngoài câu giờ, không ngờ lại là người phải ứng trước tiền lương. Anh ta cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa, cười nói: "Tất nhiên là được, sau khi ký hợp đồng, tôi sẽ chuyển tiền cho anh."
3 nghìn tệ cũng không phải là số tiền lớn, đổi lấy 3 nghìn tệ một tháng lương công nhân rẻ mạt cũng là một món hời.
Ngôn Nam hoàn toàn không biết tính toán của hiệu trưởng, bản tính của cậu luôn là như thế, cũng không hoài nghi người khác có ý đồ gì sau thiện chí của mình hay không, luôn ngây thơ tin vào điều đó, nên hết lần này đến lần khác chịu thiệt.
“Cảm ơn anh rất nhiều!” Cậu mỉm cười rạng rỡ.
Khi Ngôn Nam rời khỏi lớp, trong tài khoản ngoại trừ tiền của Quý Dư Phong còn có thêm 3 nghìn tệ tiền tạm ứng. Mặc dù ít đến đáng thương, nhưng cũng là lần đầu tiên cậu dựa vào chính mình kiếm được số tiền đó. Cậu không thể ngăn được nụ cười trên môi, lấy điện thoại ra định báo tin cho Quý Dư Phong, sau khi gõ xong, ngón tay đang định ấn gửi đi thì đột nhiên dừng lại, Ngôn Nam xóa từng chữ trong ô nhập liệu.
Quên đi, chờ Quý Dư Phong trở về rồi nói cho anh ta biết cũng được.
Ngôn Nam cất điện thoại đi, nhưng thay vì đi thẳng về nhà, cậu lại đi đường vòng đến trung tâm thương mại. Khi cậu ra khỏi trung tâm thương mại, thì trời đã tối và trên màn hình điện thoại xuất hiện tên của Quý Dư Phong.
Sau khi nhấc điện thoại, giọng nói của Quý Dư Phong từ ống nghe truyền đến: "Em đang ở đâu?"
Ngôn Nam quay đầu lại nhìn tấm biển nổi bật phía sau, thành thật nói: "Ở quảng trường chợ hoa.”
Quý Dư Phong thở phào nhẹ nhõm, có trời mới biết hắn sợ Ngôn Nam chạy về tìm Thường Bân hay Triệu Dương đến mức nào.
"Em đã mua sắm xong chưa? Tôi đến đón em nha."
“Hả?” Ngôn Nam sửng sốt: "Không cần đâu, như vậy phiền phức cho anh quá, tôi tự mình bắt taxi về là được rồi.”
Quý Dư Phong làm ngơ ba lần liên tiếp trước lời từ chối của Ngôn Nam, hắn biết rất rõ những lời từ chối của Ngôn Nam xuất phát từ ý tốt không muốn phiền đến mình và cần được tôn trọng, nhưng người trước mặt cậu rõ ràng không nằm trong phạm vi đó, cậu càng không cho hắn đến, hắn càng muốn đến.
"Em ăn tối chưa?"
Ngôn Nam không có thời gian để suy nghĩ về chủ đề bị thay đổi, nên cậu vô thức trả lời: "Vẫn chưa ..."
"Vừa hay tôi cũng chưa ăn, chúng ta đi chợ hoa ở quảng trường ăn một chút, sau đó về nhà."
Quý Dư Phong nói xong nhanh chóng cúp điện thoại, không cho Ngôn Nam có thời gian để phản ứng lại. Ngôn Nam bất đắc dĩ, đành phải tùy tiện tìm một quán trà sữa trong trung tâm thương mại ngồi xuống chờ, vừa chờ hắn vừa mở phần mềm chấm điểm ẩm thực để xem.
Quảng trường chợ hoa rất gần nhà của Quý Dư Phong, chỉ mất khoảng 20 phút lái xe. Tính cả thời gian đậu xe, nửa giờ là đến nơi.
Ngôn Nam đã gửi tên và địa điểm của quán trà sữa cho Quý Dư Phong, việc duy nhất còn lại cần làm chính là chờ đợi. Nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua, cậu không khỏi thường xuyên ngẩng đầu nhìn về phía cửa, hy vọng một giây sau bóng dáng của Quý Dư Phong sẽ xuất hiện ở cửa.
Nhưng giây tiếp theo, cậu đã không thấy Quý Dư Phong, mà là nhìn thấy một bóng dáng của người khác xuất hiện ở trước mặt cậu.
"Ngôn Nam, cậu ở chỗ này sao?"