Từ những lần Lâm Hạo Nhân bị hiểu lầm từ nhỏ đến lớn mà nói, hễ ai biết anh đã từng vào đồn công an thì đều sẽ nghĩ là anh đã làm chuyện xấu gì đó. Những người bình thường sẽ không suy diễn lung tung rồi cảm thấy anh bị oan đâu.
Đến người bạn học được cứu còn hiểu lầm thì nói gì đến người ngoài chứ?
Lâm Hạo Nhân quay đầu, nhìn về phía cụm sương trắng bay lơ lửng khi cao khi thấp trong nhà kho âm u, chần chờ nói: “Cậu là... tên học sinh kia hả?”
Sương trắng không trả lời, chỉ bay từ trên trần nhà xuống, giọng điệu nghiêm túc nói: “Nơi này có một cái .”
Lâm Hạo Nhân: “...” Cái gì trận cơ?
Sương trắng vẫn đang nói: “Bảo sao hôm qua lại xảy ra chuyện kia. Tôi còn thấy kì lạ vì phong thủy trường học này không tồi, mặt trước nối thẳng với đường lớn, xung quanh trái phải không bị cản, có thể coi là nơi tụ tài. Bình thường dương khí ở trường học cũng rất lớn, theo lý thuyết thì không nên có đồ dơ bẩn nào ở đây.”
Lâm Hạo Nhân không phải dân chuyên nghiệp, người “Sư phụ” duy nhất chính là vị “Đại sư” trước đây đã che mắt cho anh. Nhưng đại sư cũng nói ông ta chỉ là dân nghiệp dư, bảo đó là tay nghề tổ tiên truyền lại, cũng không kế thừa một môn phái nào; ngày thường ông ta chỉ thích ngắm nhìn các cô gái streamer xinh đẹp, ra công viên chơi cờ - ông ta còn thích đi lại khi chơi cờ nhiều đến nỗi chẳng còn ai muốn chơi cờ cùng nữa.
Sư phụ không đáng tin cậy thì đương nhiên là đồ đệ cũng không tới đâu. Hơn nữa Lâm Hạo Nhân cũng không định theo cái nghiệp này, nếu không thì anh đã sớm “công thành danh toại” trong giới ma ma quỷ quỷ khi tuổi đời vẫn còn rất trẻ rồi.
Anh nghe mà như lọt vào sương mù, cau mày nói: “Cái trận gì cơ, có vấn đề gì hả?”
“Nghe tên là đã biết không phải thứ tốt lành gì rồi đúng không?” Sương trắng nói: “Tụ âm, tụ âm chính là tập hợp tất cả những gì nhiều âm khí lại một chỗ. Trận pháp này không kỳ lạ, thứ kì lạ là thời nay còn ai biết cách dùng trận pháp này chứ?”
Lâm Hạo Nhân: “...”
Sương trắng bay tới gần, hỏi: “Anh nói xem?”
Vốn dĩ Lâm Hạo Nhân nghe đã không hiểu rồi nên cũng không biết tiếp lời hắn như thế nào, anh bất đắc dĩ nói: “Tôi không biết.”
Sương trắng tự hỏi tự đáp liền cảm thấy không có gì thú vị, hắn uể oải thở dài một hơi, nói: “Ngày nay dòng dõi thiên sư ngày càng mỏng, người có thiên phú đã ít lại càng ít, sự kế thừa cổ xưa đã gần như đứt đoạn, cho dù là tôi thì cũng...”
Sương trắng suýt nữa thì nói lộ hết, hắn dừng một chút rồi nói: “Mặc dù vẫn có một số gia tộc thiên sư được truyền thừa từ thế hệ này sang thế hệ khác nhưng sau chiến tranh, dân số kế hoạch hóa gia đình giảm mạnh, hầu hết con cái trong gia đình đều là con gái, và theo nề nếp gia phong thì họ không thể tiếp nhận truyền thừa của tổ tiên. Vậy nên đại đa số bí pháp, kỹ thuật bí mật cổ xưa gần như đã thất lạc hết rồi.”
Sương trắng thở dài như ông già: “Trọng nam khinh nữ hại chết người mà.”
Lâm Hạo Nhân: “...”
Lâm Hạo Nhân nghe hiểu, nói: “Ý của cậu là, trận pháp này không thường được sử dụng vào thời nay?”
“Những người có thể dùng nó một bàn tay tôi là có thể đếm hết rồi.” Sương trắng bay lơ lơ lửng lửng: “Những người đó đương nhiên là không thể làm loại chuyện này được, họ không có lý do. Tối hôm qua tôi vẫn luôn suy nghĩ, việc này thật sự kì quặc, đến cùng là tên nào có thể dùng được trận pháp này chứ?”
Nghe hắn nói như vậy, Lâm Hạo Nhân cũng hiểu được việc này vô cùng kỳ quái - Sao một khu nhà tiểu học bình thường đột nhiên xuất hiện một trận pháp mà người thường không thể biết đến? Không những thế còn là tụ âm trận? Mục đích của việc này là gì?
Từ từ?
Mắt Lâm Hạo Nhân giật giật, anh nhận ra những gì sương trắng vừa nói có gì đó không đúng.
“Tối hôm qua?” Lâm Hạo Nhân đột nhiên giương mắt lên nhìn cụm sương trắng kia, sau lưng anh chảy ra mồ hôi lạnh. Anh âm thầm lùi lại từng bước, đυ.ng phải khung cửa: “Tối hôm qua cậu đã phát hiện ra tụ âm trận này rồi á? Thế sao lúc vừa gặp tôi cậu lại không nói?”
Sương trắng không chỉ không có nói mà còn đi theo anh hơn nửa vòng trường học, trông hắn giống như là vừa mới tìm được nơi này vậy.
Nghĩ đến đây, nghi ngờ lúc trước tồn tại trong lòng cũng nổi lên, sợi dây đàn trong thâm tâm anh cũng từ từ bị kéo căng.
Tim Lâm Hạo Nhân đập nhanh hơn, hô hấp dần trở nên dồn dập, anh cố gắng bình tĩnh nói: “Lúc trước cậu nói tối hôm qua cậu đã phát hiện chỗ này không phù hợp nên đã ở lại đây để điều tra... Trường học này có diện tích không lớn, cậu hẳn là nên phát hiện ra vấn đề ở nhà kho từ sớm rồi chứ.”
Sương trắng im lặng, bay lơ lửng phía trên tụ âm trận, sự áp lực và căng thẳng lan rộng dần trong nhà kho nhỏ. Sương trắng vừa nãy rất sôi nổi hoạt bát giờ lại trở nên yên tĩnh, điều đó lại đột nhiên mang đến cho người ta cảm giác đè nén đến nỗi hít thở không thông. Nguy hiểm và sự âm u lạnh lẽo lan tràn đến đây, Lâm Hạo Nhân cảm giác anh như cừu trong miệng hổ, đầu ngón tay cũng vì thế mà run lên.