Lâm Hạo Nhân liếʍ liếʍ môi, nói: “Tôi không nhận công việc làm ăn vì tôi không phải người trong giới ấy, cậu đừng có hiểu lầm tôi. Còn nữa, đừng có mê tín dị đoan như vậy.”
Sương trắng: “...”
"Thế anh tới đây làm gì?” Sương trắng hỏi: “Thật sự đến đây để đón em trai à?”
Lâm Hạo Nhân nhún nhún vai: “Tôi viết tiểu thuyết linh dị thần quái nên cần tìm ít tài liệu.” Nhân tiện nhìn xem cái con “quỷ chặn đường” có còn ở đây không. Nếu nó vẫn còn thì sẽ đi nói chuyện tâm sự với nó, tránh cho nó lại đi ra dọa dẫm mấy đứa nhỏ.
Sương trắng có chút ngỡ ngàng: “Vậy anh nên đến đây vào buổi tối mới đúng.”
Lâm Hạo Nhân hợp tình hợp lý nói: “Buổi tối đến thì không an toàn.”
Sương trắng: “...”
Lâm Hạo Nhân đi qua đại sảnh ở tầng một, trong góc có một bàn bóng bàn, trên tường treo một tấm gương lớn chiếm toàn bộ mặt tường.
Trong gương chỉ có hình bóng của Lâm Hạo Nhân, nhưng trong mắt anh, lần lượt xuất hiện trên vai anh là một cụm sương mù trắng xóa, dưới bàn bóng bàn là nhóc quỷ đang ngồi chồm hổm, quỷ nam thì vẫn đang lừa mình dối người vừa trốn ở vách tường vừa để lộ ra mũi chân.
Lâm Hạo Nhân khép lại cổ áo, người thanh niên trong gương trông vô cùng có sức sống, người cao 180cm chân dài tay dài, một chiếc áo khoác tối màu bao trùm bên ngoài bộ đồ thể thao, đường viền cổ áo được đính lông vũ khiến anh nhìn qua trông vô cùng phấn chấn.
Lâm Hạo Nhân cắt một đầu tóc đen nhánh ngắn cũn cỡn, tóc hai bên tai cũng cạo gần như nhìn thấy da đầu, một đôi lông mày sắc bén, mắt hơi xếch lên, ánh mắt sắc lạnh, nhìn có chút hung ác.
Vì anh có thói quen nhíu mày nên mi tâm anh có một chữ “Xuyên” lờ mờ, khi không cười trông anh vô cùng lạnh lùng, lúc nhìn người khác thì khiến họ cảm thấy anh đang nhìn chằm chằm vào họ, không những thế còn vô cớ mang theo sát khí.
“Vẫn là cái bộ dạng này.”
Sương trắng tấm tắc nói: “Đẹp trai thì đẹp đó, chỉ là có cảm giác không dễ chọc.”
Lâm Hạo Nhân có chút ngượng nghịu, anh xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía gương, nói một câu sắc bén: “Trường học này có chỗ không thích hợp.”
“Đúng vậy.” Sương trắng bay một vòng xung quanh anh: “Tối hôm qua tôi đã cảm giác được điều đó nên tôi quyết định ở lại đây để điều tra.”
“Cậu... Không bị gì à?” Lâm Hạo Nhân có chút ngạc nhiên, sao hồn lìa khỏi xác rồi mà hắn còn có thể bình tĩnh đến vậy?
“Bát tự của tôi nhẹ lắm, từ nhỏ hồn tôi đã hay rời khỏi thân xác rồi. Không có cách nào trấn áp được.” Sương trắng thong thả nói: “Bình thường sẽ là những lúc tôi quá mệt mỏi hoặc bị bệnh thì mới dễ bị như vậy. Không có gì đâu, tỉnh dậy là lại tự trở về được thôi.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Hạo Nhân nghe về chuyện này, anh không biết phải đáp lại như thế nào, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu. Vẻ mặt anh có chút ngơ ngẩn, xuất hiện trên dung mạo hung ác kia liền trông rất buồn cười.
Sương trắng bị chọc cười, hắn nhớ lại rồi nói: “Không biết anh có còn nhớ hay không, hồi cấp ba có một lần anh đi học muộn đã gặp một tên xã hội đen ở khu vực gần đó đang thu phí bảo kê của một bạn học sinh tại cổng sau. Anh tiến tới hỗ trợ, kết quả là cậu học sinh kia lại nghĩ anh và tên đó là đồng bọn nên đã quay ra báo cảnh sát đi bắt cả hai người bọn anh.”
Lần duy nhất Lâm Hạo Nhân phải đến đồn công an chính là vì chuyện này, sao anh có thể không nhớ được?
Đầu anh đầy hắc tuyến, nói: “Đương nhiên là nhớ rồi, còn nhớ đến khắc cốt ghi tâm nữa đấy.”
Anh đi dạo một vòng quanh đại sảnh, lại đi đến chỗ nhà kho chứa dụng cụ học môn thể dục, cửa kho hé mở, học sinh trong lớp giáo dục thể chất ở đằng xa đang không ngừng cười đùa trên sân khiến nhà kho nhỏ nằm bên kia hành lang càng thêm hiu quạnh.
Vị trí nơi này không tốt, lâu ngày không có ánh sáng, quanh nhà kho chỉ có một ô cửa sổ trông rất lạnh lẽo.
Mở cửa kho, những đồ vật ở bên trong được sắp xếp chỉnh tề, có những quả bóng đá, bóng rổ, bóng chuyền đặt trên các kệ dựa vào tường; khung chơi cầu lông đặt ở cạnh cửa, trên sàn được trải nhiều lớp đệm mềm, ở các góc thì có tay vịn để nhảy cao.
Một “quả bóng” lộc cộc lộc cộc lăn tới bên chân anh, lúc xoay tròn lại để lộ ra đôi mắt mở to của nhóc quỷ.
Nó còn cố ý mở miệng và kéo dài cái lưỡi của mình, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Nhưng Lâm Hạo Nhân đã quen với việc nhìn thấy tất cả các loại hình chết chóc của ma quỷ, thể nên tố chất tâm lý của anh về khoản này tốt lắm, anh nhấc chân bước qua đầu con ma rồi tiến vào trong nhà kho.
Sương trắng khá là khâm phục anh. Một làn sương nhỏ tách ra từ rìa của màn sương trắng, không biết đó là tay của hắn hay là gì mà nó đã đẩy cái đầu của nhóc quỷ lộc cà lộc cộc lăn về khu vực dưới kệ.
Thân thể nhóc quỷ co lại một xíu, dường như là có chút sợ, nó ôm lấy đầu không dám nghịch ngợm nữa.
Lâm Hạo Nhân đang đi đằng trước bỗng nhiên dừng bước, thầm nghĩ: Chờ một chút, sao cậu ta lại biết vì giúp đỡ bạn học sinh kia mà mình bị bắt?