Chương 10

Nói theo cách của cậu ta thì là cậu ta đang làm rạng rỡ “gen nghệ thuật” không có chỗ thả ra của nhà họ Tiêu.

Bây giờ tóc Tiêu Đan được nhuộm chỗ thì đỏ chỗ thì xanh lam, phong cách càng biến đổi nhiều hơn so với hồi đó. Không gian của khu làm việc lấp lánh ánh đèn, chẳng bao lâu nữa sẽ đến ngày lễ Noel nên ở đó còn có một cây thông Noel đầy quà và áp phích trò chơi trên tường; trước bàn máy tính là một chiếc ghế chơi game màu hồng, một con chuột màu hồng và một con búp bê nhỏ trên bàn, thoạt nhìn, nó thực sự giống như phòng của một nữ streamer.

Sương trắng tặc lưỡi: “Hóa ra đây không phải là nhà của anh, em còn đang nghĩ sao khiếu thẩm mỹ của anh lại kém như vậy đấy.”

Lâm Hạo Nhân: “...”

Anh Đản: “...”

Đau não quá.

...

Lâm Hạo Nhân giới thiệu sương trắng với bạn thân Tiêu Đan bằng vẻ mặt "Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì?". Tiêu Đan vẫy vẫy tay với không khí, có lẽ đã quen với việc không có ai nhìn cũng có thể vui vẻ được nên nụ cười vô cùng chân thành, như thể thực sự có thể nhìn thấy sương trắng, niềm nở nói: "Xin chào xin chào, tôi là bạn nối khố của A Nhân, mong được chỉ giáo!"

Sương trắng đi xung quanh cậu ta, nhớ ra gì đó lại nói với Lâm Hạo Nhân: "Em nhớ anh ta, cái người chuyên theo đuôi anh."

Anh Đản: "..."

Sương trắng lại bổ sung: "Hồi cấp ba có đợt anh ta béo lên, lúc nào trong balo cũng có đồ ăn vặt, bị thầy chủ nhiệm khoa bắt mấy lần luôn đúng không? Còn lên cả bảng thông báo."

Anh Đản: "..."

Lâm Hạo Nhân nhìn sang anh em cây khế của mình, ho khan: "Khụ, bây giờ mày không mập."

Anh Đản chẳng thể ngờ rằng đột nhiên bị xốc lại quá khứ, nhất là cái chữ "mập", anh Đản hot streamer dễ thương muốn trở mặt!

Sương trắng không cảm thấy rằng mình đang liên tục nhảy vào bờ vực nguy hiểm, đứng lại cạnh bàn ăn ngồi như thể ngồi ghế nói: "Ôi chao, em men theo mùi của anh tới đây. Không mời mà đến, cũng mong anh thông cảm."

Trực giác của Lâm Hạo Nhân mách bảo "men theo mùi" không phải lời hay ho gì, nhạy bén không hỏi thêm, ra hiệu anh Đản đừng để ý tới hắn, nói: "Cậu không đến trường canh chừng à?"

“Nếu thật sự có người cố ý thiết lập trận pháp này, em là linh hồn sống chẳng ai thấy cũng không chạm được đâu bắt được hắn." Sương trắng thản nhiên nói: "Bắt trộm phải bắt tận tay day tận mặt mới có tác dụng. Hơn nữa không biết khi nào em sẽ tỉnh, những ký ức lúc xuất hồn sẽ trở nên mờ nhạt..."

“Còn có chuyện như vậy?” Lâm Hạo Nhân suýt chút nữa không nhịn được vỗ tay: "Vậy cậu sẽ không nhớ hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao?"

Chuyện này thật sự quá tốt! Tốt nhất là đừng có nhớ, chúng ta không cần phải gặp lại nhau nữa!

"Không phải không nhớ, là nhớ không rõ." Sương trắng nói: "Linh hồn sống rời khỏi cơ thể đối với những người bình thường giống như bị bóng đè vậy. Anh biết bóng dè chứ nhỉ?"

Lần đầu tiên anh Đản có thể giao tiếp với "linh hồn", không khỏi bị lời nói của đối phương thu hút, quên cả tức giận đập bàn: "Tôi biết! Là quỷ áp giường!"

Lâm Hạo Nhân nghi ngờ nhìn sương trắng: "Nếu không gặp tôi thì cậu định làm gì?"

Sương trắng bay lơ lửng, không nói gì như thể đột nhiên bị đóng băng.

Anh Đản nhìn trái nhìn phải... khi nhìn về phía sương trắng mắt cậu ta đảo quanh một vòng không có tiêu điểm, giả vờ rằng mình nhìn thấy được.

"Cậu này..." Anh Đản cắn đũa bắt chéo chân: "Nếu cậu không gặp A Nhân nhà tôi, chỉ mình cậu... Sẽ làm gì? Linh hồn sống? Cậu cũng chưa từng nghĩ phải làm gì? Chắc không phải vậy chứ?"

Lâm Hạo Nhân cảnh giác nhìn hắn: "Tôi sẽ không bị gạt nữa đâu."

Sương trắng khẽ cười một tiếng, giọng nói rất trong trẻo êm tai, từ tốn nói: "Lúc trước thử anh là lỗi của em. Được rồi, em xin thề, sau này tuyệt đối không gạt anh nữa, nếu em vi phạm lời thề, thì nhà em... Chỉ có bốn bức tường, nghèo rớt mồng tơi, thế nào?"

Anh Đản thử thay mình vào cảnh stream mấy tiếng mỗi ngày mà một xu cũng không kiếm được, thoáng rùng mình: "Thật tàn nhẫn! Tôi tin cậu!"

Lâm Hạo Nhân: "..."

Những thứ khác cậu không biết nhưng ít nhất trong chuyện tiền bạc thì sương trắng và Tiêu Đan đều như nhau, đều là chúa mê tiền.

Đường nét hai bên của sương trắng có mấy sợi lông trắng lộ ra giống như hai bàn tay, làm động tác "ôm quyền" về phía Tiêu Đan.

Lâm Hạo Nhân cạn lời: "Vậy lúc trước cậu dự tính làm gì?"

"Không có dự tính gì hết," Sương trắng nói: "Vốn em chỉ muốn xem là ai đang bày pháp trận, không có ý định bắt người. Nhưng tình hình bây giờ đã khác, nên em tạm thời đổi ý."

Lâm Hạo Nhân nhíu mày: "Có ý gì?"

"Tụ âm trận thay đổi." Giọng nói sương trắng trở nên nghiêm túc hơn: "Sau khi tạm biệt anh, em quay lại trường học phát hiện vị trí của tụ âm trận đã thay đổi. Nghĩa là trong thời gian ta đi đã có người vào kho. Pháp trận đã được đổi đến bốn góc của trường, cả trường đều nằm giữa pháp trận làm em có một dự cảm chẳng lành."