Sau khi Mộ Dung Lâm Phong vội vàng phân phó Trúc Tử vẫn đứng ở một bên không nói chuyện, hảo hảo chăm sóc Tiểu Bạch xong, liền vội vàng theo Thượng Quan Vân Nhi đi ra ngoài.
Mộ Dung Lâm Phong mang theo chờ mong đi khỏi rồi, Trúc Tử vẫn ngồi bên giường của Tiểu Bạch, nhìn Tiểu Bạch đang nằm trên giường, vô thanh vô tức.
Từ lúc Tiểu Bạch hôn mê bất tỉnh, Trúc Tử đều khóa chặt hai hàng lông mày, lần trước chủ nhân cùng Tiểu Bạch đi hái thuốc trên đường gặp vết thương huyết tinh kỳ quái cùng vết thương hôm nay người hầu kia bị giống nhau như đúc, mà Tiểu Bạch đều ở hiện trường, Tiểu Bạch rốt cuộc là ai, rõ ràng nhìn qua vẻ mặt vô hại, nhưng là vì sao ngay cả Tiểu Bạch ra tay thế nào cũng không biết, đối phương cũng đã ngã xuống rồi. Hơn nữa chủ nhân thoạt nhìn giống như cũng biết Tiểu Bạch làm việc này, đối với việc này không một chút kinh ngạc.
Trúc Tử chạm lên cánh tay nhỏ bé đặt bên ngoài chăn của Tiểu Bạch, trầm tư, không có nội lực nhưng lại có nội thương thực nghiêm trọng. Nếu cứ như vậy, thân thể suy yếu này sẽ không chống đỡ nổi đến ba năm.
Trúc Tử lại quay nhìn gương mặt Tiểu Bạch không hề có huyết sắc, nghĩ đến hành vi gần đây đối với Tiểu Bạch của chủ nhân mình, người sáng suốt liền nhìn ra được, chủ nhân không phải chỉ xem Tiểu Bạch như một đồ đệ, trong đó còn bao hàm một ít tình tố nói không rõ, mà bản thân mình chỉ là một người hầu, cũng không thể nói gì với chủ nhân.
Nhắm mắt, đột nhiên thở dài thật sâu một hơi, sau đó liền đứng dậy, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Khoảng chừng qua một lúc lâu sau, Tiểu Bạch trên giường đuôi mắt tinh tế giật giật, sau đó lông mi cũng run run, liền chậm rãi mở to mắt, nhìn tầng tầng sa trướng trên đỉnh giường ngây người một lát, cái đầu nhỏ mới chậm rãi thực sự chuyển tỉnh lại.
Thân mình bé nhỏ ngồi dậy dưới lớp chăn thật dày, bàn tay nhỏ bé nắm tóc, ánh mắt lướt qua căn phòng xa lạ một vòng, không phát hiện ra mục tiêu cuối cùng — Mộ Dung Lâm Phong.
Liền hai chân trần xuống giường đứng trên mặt đất, ngây ngốc mang giày vào, đảo quanh phòng vài vòng, nhìn thấy thứ gì có vẻ hứng thú đều đông sờ sờ tây sờ sờ, sau khi Tiểu Bạch sờ xong cái bình chạm hình hoa cỏ, cùng đóa hoa vốn tràn đầy sức sống được cắm trong bình dưới móng vuốt Tiểu Bạch cũng không còn mấy cánh, lại nhìn thấy bình trà để trên bàn không biết từ khi nào, rót mấy chén “ực ực” uống hết.
Lại thấy giấy bút bày trên bàn, liền chộp vào tay, lấy tờ giấy vẽ tranh, hai chữ méo mó cong cong uốn lượn trên giấy, giống như con sâu nhỏ vặn vẹo, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể nhìn ra là hai chữ ‘ sư — phụ ‘.
Tiểu Bạch giơ tờ giấy kia lên cao, nhìn nhìn, cảm thấy không hài lòng, sau đó lại cầm lấy bút tiếp tục vẽ xấu, sau nửa canh giờ, trên mặt đất đều là mấy trang giấy thất bại của Tiểu Bạch, rơi rụng trên mặt đất, Tiểu Bạch nhìn giấy trắng mình vứt đầy đất, ngây ngốc một chút, sau đó lại thực nhàm chán lăn qua lăn lại trên tấm thảm mềm như lông tơ, lăn đến nỗi Tiểu Bạch sắp chóng mặt, vẫn không thấy Mộ Dung Lâm Phong trở về, tuy rằng sư phụ đã dặn nếu ở một nơi xa lạ không thấy sư phụ, chỉ còn lại có một mình mình, thì phải ngoan ngoãn đợi ở đó không cần nơi nơi chạy loạn, chờ sư phụ tìm mình, nhưng mà...... Nhưng mà Tiểu Bạch đã đợi thật lâu, sao sư phụ còn chưa về tìm, nhất định là sư phụ tìm không thấy mình, vẫn là mình đi ra ngoài tìm sư phụ đi, Tiểu Bạch hạ quyết tâm liền vui vẻ ra khỏi cửa.
Khi đi ra khỏi cửa phòng gặp được tiểu nhị lúc nãy bưng thức ăn lên cho mọi người, tiểu nhị vừa thấy Tiểu Bạch đột nhiên hôn mê nửa ngày bước đến, lập tức liền nhận ra bé, cũng tiến lên, cản Tiểu Bạch lại nói: “Tiểu công tử thân mình đã khỏe chưa? Hiện tại đã là chạng vạng, mặt trời sắp xuống núi, tiểu công tử còn muốn đi đâu a?”
Tiểu Bạch mặt nhăn mày nhíu nhìn tiểu nhị đang chắn đường mình nói: “Tiểu Bạch muốn đi tìm sư phụ.”
Tiểu nhị nhìn thấy Tiểu Bạch vẻ mặt hồn nhiên, liền không khỏi ôn nhu nói: “Tiểu công tử vẫn là chờ ở chỗ này đi, có lẽ sư phụ ngươi sẽ trở lại nhanh thôi.”
Tiểu Bạch cúi đầu nghĩ nghĩ vẫn là nói: “Nhưng Tiểu Bạch đợi đã lâu, vẫn là Tiểu Bạch đi tìm sư phụ đi.” Nói xong cũng không quản tiểu nhị hảo tâm, đó là vội vàng kéo tiểu nhị ra chạy ra ngoài.
Tiểu Bạch cũng không quản tiểu nhị ở phía sau vẫn gọi to mình, nhoáng lên dùng công phu thần kỳ bỏ chạy không thấy bóng người, biến mất trong biển người.
Nhưng chờ cho Tiểu Bạch bỏ chạy thành công, mới nhớ ra đã quên hỏi sư phụ đi nơi nào. Quay người lại, phía sau toàn là những gương mặt hoàn toàn xa lạ đi lại, nơi chốn xa lạ, biển người mờ mịt, hoàn toàn không biết đường về ở đâu, mà sư phụ vẫn luôn ở bên mình lại không thấy, chỉ còn một mình ngơ ngác đứng trên đường cái phồn hoa náo nhiệt, bên tai vẫn là tiếng rao hàng ồn ào, đám người xa lạ không ngừng đυ.ng vào thiếu niên đang đứng yên không tiến lên, Tiểu Bạch mở thật to đôi mắt mờ mịt không biết đường về, đột nhiên Tiểu Bạch trong lòng hoang vắng lạnh lẽo, vắng vẻ rất không thoải mái.
— Sư phụ ngươi đi đâu rồi?