Quyển 1 - Chương 2: Nghi hoặc

Một nam hài nhỏ gầy biểu tình cau mày thống khổ nằm ở một khu rừng sương mù dày đặc, có thể thấy được y phục vốn màu trắng hiện giờ chỗ đen, chỗ vàng, chỗ đỏ. Rách tung toé, hơn nữa tay áo bên trái không biết bị chủ nhân vứt bỏ ở nơi nào, một đôi chân trần, cũng là vô cùng thê thảm, đen đen đỏ đỏ, còn có đầy mảnh đá cắm vào lòng bàn chân, mặt cũng là cố ý dùng bùn vàng vẽ loạn, thấy không rõ bộ dáng, tóc thật dài rối một đống, không hề có mỹ cảm đáng nói. Đột nhiên tiểu nam hài mở to mắt, phản xạ có điều kiện bật người đứng dậy, sau đó có vẻ là bị ánh nắng chói mắt dọa đến, lập tức nhắm mắt lại, trái tim “bùm bùm” hữu lực nhảy lên, chung quanh ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trên người tiểu nam hài, có một loại thuộc hương vị cỏ cây rời xa chốn đô thị tỏa ra, gió sớm nhu hòa thổi phất hoa cỏ cây cối quanh thân, phát ra âm thanh xào xạc còn có âm thanh chim nhỏ động cánh, làm cho người ta có cảm giác sạch sẽ bình thản.

Tựa hồ thời gian nửa ngày lại như trải qua một đời vậy, tiểu nam hài nhắm mắt lại hơi hơi giật giật tay, hai tay sờ soạng trong không khí, chậm rãi đi về phía trước, đυ.ng tới chướng ngại vật tiền ngừng lại. Sau đó hai tay tại sờ trên sờ dưới của chướng ngại vật đó, tiểu nam hài cảm giác sờ lên có chút thô ráp, không cứng không mềm, ngửi thấy có hương vị tươi mát của cây cối. Tiểu nam hài đoán rằng này chướng ngại vật hẳn là một loại thực vật gọi là cây.

Sau đó tiểu nam hài nhắm mắt lại chậm rãi sờ soạng những chướng ngại vật khác ở chung quanh, xác định chướng ngại vật này là cái gì, có gây thương tích cho mình không, cứ như vậy, tiểu nam hài chậm rãi sờ soạng chung quanh, ánh nắng giữa trưa độc ác chiếu lên nam hài nhỏ gầy, y phục bẩn trên người tiểu nam hài vì mồ hôi mà dán lên thân hình gầy teo giống như khúc của bé, nhưng tiểu nam hài vẫn không hề phát giác, tiếp tục động tác không ngừng.

Lúc này ở một mảnh rừng rậm an bình phát ra từng đợt tiếng vang đột ngột, “ùng ục ùng ục......”, tiểu nam hài động tác không ngừng rốt cục dừng lại, bàn tay nhỏ bé bẩn bẩn sờ sờ cái bụng sôi sục một chút, sau đó tiểu nam hài cứ ngồi dưới đất tựa hồ đang chờ gì đó, đầu quay qua quay lại, giống như đang chờ tiếng bước chân của ai đó. Bụng một mực mãnh liệt nhắc nhở nam hài phải đi tìm thức ăn. Nhưng nam hài vẫn cứ ngồi ở chỗ kia bất động.

Bóng đêm rồi cũng chậm rãi tiến đến, lúc này nam hài ngồi lâu rốt cục đợi không được, chậm rãi đứng lên, đưa hai tay tiếp tục hướng ra phía ngoài sờ soạng đi tới, đυ.ng tới chướng ngại vật liền lướt qua nó tiếp tục đi tới, tiểu nam hài cũng không biết đi đâu, cứ như vậy đi về phía trước.

Không biết đã đi bao lâu rồi, tiểu nam hài rốt cục đυ.ng tới thứ gì đó có chất lỏng chảy qua liền ngừng lại, lúc này hai chân tiểu nam hài đã chảy máu nghiêm trọng, rất nhiều mảnh đá vụn thật nhỏ cắm trên tiểu lòng bàn chân nam hài, cả bàn chân đỏ rực một mảnh, có chút máu loãng từ bàn chân chảy ra, nhưng tiểu nam hài không có một chút tình cảm dao động, giống như thứ đang chảy không phải máu của y vậy.

Tiểu nam hài chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, hai tay sờ sờ bên hồ, nước theo khe hở giữa bàn tay nam hài mà chảy qua, lạnh lạnh, dùng hai tay nâng lên một ít nước tới dưới mũi, ngửi ngửi, cảm giác là chất lỏng không có vấn đề, ngay lập tức uống vào trong bụng, tiểu nam hài thật sự là rất đói bụng, cảm giác có vài ngày không có nếm thứ gì hết, bụng trống trơn. Bờ hồ không người vang lên tiếng nam hài vóc nước lên cùng thanh âm uống nước.

Khi bụng chừng cũng đã cao cao, tiểu nam hài mới chậm rãi dừng động tác. Lúc sau tiểu nam hài lại dần im lặng một khoảng thời gian, gương mặt bẩn bẩn nhíu mày, không biết suy nghĩ cái gì, giống như có gì đó làm cho y cảm thấy không thể hiểu được. Hai tay sờ soạng nhau, cánh tay nhỏ xíu gầy teo, không có thịt, còn có thể đυ.ng đến một ít miệng vết thương bị chém thật nhỏ, cả cánh tay đều che kín vết thương như vậy, sau đó chậm rãi theo tay đυ.ng đến cổ, cằm. Cằm gầy, miệng nhỏ, cái mũi cũng nhỏ, xương hai bên khuôn mặt cao cao, mắt nhắm lại, hai tròng mắt thỉnh thoảng nhích tới nhích lui, tóc trên đầu lấy tay chải cũng chải không thẳng. Cũng không biết có bao nhiêu ngày không có sửa soạn lại, tiểu nam hài đang sờ mặt mình cuối cùng an tĩnh lại, từ ngày hôm qua tới hôm nay thật là tương phản, làm cho tiểu nam hài cảm thấy nghi hoặc dị thường, đúng vậy, tiểu nam hài này chính là người mặc áo đen không lâu trước đó, nhớ rõ ràng là nghe được tiếng nổ mạnh, lúc ấy còn có tiếng gào bén nhọn của người đàn ông trung niên, hiện tại đứng lên phát hiện một nơi hoàn toàn xa lạ, vậy bản thân rốt cuộc có phải đã chết hay không? Nhưng là miệng vết thương toàn thân đau đớn cùng đói khát tựa hồ đã chứng minh bản thân còn sống.

Vốn là tầng cao nhất trong tòa nhà 150 tầng, tỉnh lại lại nằm ở nơi hoàn toàn không có ấn tượng, vốn tưởng người Âu Dương gia cứu y ra, chuyển dời đến một nơi khác. Nhưng tới lúc giữa trưa cũng không thấy có người đến đưa thức ăn cho mình, bình thường đều là có người đưa cơm, nhưng vẫn đợi mà không có ai đến. Kỳ quái nhất là, vì sao bản thân mở to mắt lại nhìn đến nhiều thấy nhiều thứ không hiểu được như vậy, còn có khi mở mắt có cảm giác đau đớn, có thứ gì đó không biết bắn tới hai mắt của mình làm đau quá. Mình trước kia từ có ý thức tới nay đều là một mảnh hắc ám, vì sao mở mắt lại có nhiều thứ kỳ quái không hiểu chạy vào hai mắt của mình. Hơn nữa vừa mới chạm đến thân thể đã phát hiện, thân t

hể này không phải của mình, bản thân không có tóc thật dài, cũng không có khuôn mặt gầy xương gò má hai bên cao cao, hết thảy đều làm cho tiểu nam hài cảm thấy bất an, khó hiểu.

Rốt cuộc khi nào thì người của Âu Dương gia mới đến đón mình đây? Tiểu nam hài vẫn tự hỏi vấn đề này. Trước kia đều là người ở Âu Dương gia chỉ định địa điểm, tiểu nam hài ở nơi gọi là nhà chính là một căn phòng mười hai mét vuông, bên trong có giường thiết còn có một buồng vệ sinh, phía trên tường phải còn có một cửa sổ thông khí, trừ bỏ nhiệm vụ ám sát, mỗi ngày bọn họ đều đúng hạn đưa cơm cho tiểu nam hài, tiểu nam hài cũng không biết đồ ăn có phải ăn ngon hay không, tiểu nam hài cảm thấy chỉ cần bản thân có thể ăn no thì tốt rồi.

Hiện tại tiểu nam hài thay đổi một thân thể, người Âu Dương gia có phải không biết y hay không, nhưng tiểu nam hài cũng không biết trở về như thế nào, mỗi lần tiếp nhận nhiệm vụ, bởi vì bản thân không biết như thế nào đi đến nơi có mục tiêu chỉ định ám sát, trước kia mắt tiểu nam hài đều là một mảnh tối đen, cho nên đều có người trực tiếp đưa y đến mục tiêu, nhiệm vụ hoàn thành sẽ chở y về. Cho nên tiểu nam hài hiện tại cứ ngây người ngồi ở bên hồ, không ai cần y, tiểu nam hài nghĩ bản thân nên đi con đường nào đây.

Tiểu nam hài một mảnh mê mang, hoàn toàn không biết chính mình kế tiếp muốn làm gì. Cuộc sống của tiểu nam hài cho tới bây giờ đều chỉ có hai điểm một đường, tiếp nhận nhiệm vụ sau đó trở lại căn phòng nhỏ. Người Âu Dương gia kêu y làm gì thì làm đó. Tiểu nam hài cũng không biết chính mình là từ đâu tới. Từ lúc còn nhỏ đã luôn ở Âu Dương gia.